Đêm khuya, Thừa Quang điện đèn đuốc sáng trưng.
Khói nhang lượn lờ từ chiếc lư mạ vàng chạm rỗng bốc lên, ánh nến đỏ lập lòe xuyên qua màn che dày, lờ mờ có thể thấy bóng dáng một người đang nằm trên giường gỗ sưa.
Đôi mắt nhắm chặt, nét mặt âm trầm lan rộng, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm. Mặc dù đang hôn mê, luồng sát khí lạnh lẽo quanh thân vẫn không thể che giấu, bén nhọn đến mức khiến người ta không dám lại gần.
Thái tử nhíu chặt mày, độc phát khiến vết thương đau như cắt vào tận xương, toàn thân như bị thiêu đốt trong lò lửa, khi lại như rơi xuống hầm băng.
Cùng lúc đó, những âm thanh xôn xao lộn xộn như sóng triều không ngừng đổ vào tai.
“Thế nào mà còn chưa tỉnh? Thuốc cũng không ép uống được, chẳng lẽ thật sự muốn chết rồi sao!”
“Biên cương bao nhiêu năm cũng không lấy được mạng của nó, độc tiễn bắn không chết, đúng là mạng lớn.”
Giọng hoàng hậu.
Chỉ là vị hoàng hậu Đại Chiêu này xưa nay khẩu phật tâm xà, giỏi giả vờ giả vịt. Dù trong lòng mong hắn chết, cũng tuyệt đối không để lộ trước mặt người khác, càng không đến mức nghiến răng nghiến lợi nói toẹt ra như vậy.
Chẳng lẽ lần này hắn hồi kinh, nàng không buồn diễn nữa?
Hay là… hắn đang mơ thấy chuyện gì kỳ quái?
“Báo ứng thôi! Kẻ này giết người vô tội, trời giận người oán! Đến ông trời cũng không nhẫn nổi nữa rồi!”
“Hoàng hậu nương nương bảo chúng ta nghĩ cách, chúng ta còn có thể làm gì? Thái tử từ nhỏ đã bệnh tật triền miên, nay Đầu Tật phát tác như điên, lại còn trúng mấy mũi độc tiễn, độc ngấm tận xương, lúc này thật sự không cứu nổi nữa rồi……”
“Trời cao phù hộ, bất luận Thái tử sống hay chết, mong bệ hạ và hoàng hậu nương nương đừng liên lụy chúng thần, thần trên có cha mẹ, dưới có con thơ, cháu nội còn đang chờ mua hồ lô ăn…”
Hẳn là mấy lão thái y trong Thái Y Viện đang nói.
Cách khoảng vài trượng, giọng hoàng hậu gấp gáp vang lên: “Trong các ngươi, ai có bản lĩnh ép được Thái tử uống thuốc, bổn cung ban thưởng mười lượng vàng!”
Tiếp theo là tiếng hạ nhân ríu rít bên tai, ồn ào đến mức khiến đầu hắn muốn nứt ra.
“Mười lượng vàng cũng không bằng cái mạng nhỏ của ta, ai dám ép Diêm Vương gia uống thuốc chứ!”
“Lỡ mà ép không xong, Thái tử tỉnh lại một cước đá bay ta thì sao…”
“Nghẹn chết mất nghẹn chết mất! Tự nhiên lại muốn đi nhà xí vào lúc này vậy? Phải chi vừa nãy đi nhà xí thì đỡ, giờ muốn quay lại đi cũng mất nửa nén nhang, biết bao giờ mới xong đây… Hả? Mười lượng vàng? Ép Thái tử uống thuốc được mười lượng vàng? Mười lượng vàng mua được cả một sân nhà ở kinh thành! So với làm cả đời ở thiện phòng còn chưa bằng! Ta làm! Ta làm! A a a phát tài rồi!”
Càng lúc càng náo loạn.
Thái tử nhíu chặt mày, chỉ hận không thể lập tức bật dậy bóp chết cái cung nữ lắm lời kia.
Một lát sau, trong điện vang lên một giọng nói nhẹ nhàng: “Hoàng hậu nương nương, nô tỳ nguyện thử một lần.”
Rất dễ nhận ra, vẫn là giọng nói của cung nữ vừa rồi, nhưng lần này dịu dàng, quy củ hơn rất nhiều.
Giọng nói vừa dứt, trong điện tất cả mọi người đều hít sâu một hơi.
Hoàng hậu tiến lên một bước, nhìn nữ tử đang quỳ dưới đất: “Ngươi thật có cách sao?”
Vân Quỳ dè dặt đáp: “Chỉ là… nô tỳ cả gan, xin nương nương ban cho nô tỳ một ân điển. Nếu Thái tử tỉnh lại, muốn trị tội nô tỳ, chẳng hay nương nương có thể…”
Ánh mắt hoàng hậu dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, rồi lại nhìn sang vòng eo mảnh mai và bộ ngực đầy đặn của nàng, không khỏi thoáng ngẩn người.
Không ngờ trong đám cung nữ lại có một tuyệt sắc như vậy.
Chỉ chốc lát, đáy mắt hoàng hậu hiện lên tia giễu cợt lạnh lẽo.
Lại là một kẻ muốn bò lên giường Thái tử.
Dù mặt ngoài vẫn ôn hòa, nàng dịu giọng: “Ngươi yên tâm, ngươi hầu bệnh có công, bổn cung tự sẽ bảo vệ ngươi.”
“Con nhỏ này đúng là vì tiền không tiếc mạng sống!”
“Đừng bảo là định đút thuốc bằng miệng đối miệng đó nha?”
“Tiểu nha đầu tâm cao mệnh mỏng, lên giường không được lại chết không kịp trối…”
Thái tử nghe mấy câu này, gân xanh trên trán giật giật, đau nhức từng cơn.
“Tạ nương nương ban ân.” Vân Quỳ khẽ mím môi, lại nói, “Nô tỳ cần về thiện phòng lấy một món đồ.”
Hoàng hậu cố nén vẻ mất kiên nhẫn trong đáy mắt, gật đầu nói: “Đi nhanh rồi về nhanh.”
Vân Quỳ khom người đáp một tiếng, rồi lập tức chạy vội về thiện phòng. Trên đường, việc đầu tiên là giải quyết chuyện “mót” gấp, sau đó mới đến phòng bếp tìm một nguyên liệu nấu ăn quen thuộc, rửa sạch cẩn thận rồi đưa trở lại Thừa Quang điện.
Hoàng hậu nhìn chằm chằm vào vật lạ trong tay nàng, theo bản năng đưa tay áo che nửa khuôn mặt, cau mày hỏi:
“Đây là vật gì? Thật sự có thể khiến Thái tử uống được chén thuốc sao?”
“Mà nhìn thế nào cũng thấy… có chút ghê tởm.”
Thái tử đang hôn mê nghe tới đây: “……”
Vân Quỳ bình tĩnh trả lời: “Vật này là nguyên liệu nấu ăn thường dùng trong thiện phòng, nô tỳ đã rửa sạch sẽ, khử hết mùi vị.”
Vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người trong điện đồng loạt đổ dồn về phía nàng.
Người trong thiện phòng đương nhiên nhận ra thứ kia là gì, chỉ là… còn chưa nấu chín đã mang đến để ép Thái tử uống thuốc thì có phần… xúc phạm thân phận Thái tử quá rồi.
Các thái y phần lớn cũng nhận ra vật ấy là gì, nhưng biểu cảm mỗi người đều vô cùng đặc sắc.
Hoàng hậu quay sang hỏi viện sử Thái Y Viện:
“Dùng thứ này, có gì bất ổn không?”
Lão viện sử râu tóc bạc trắng, mặt già đỏ ửng, nhìn thoáng qua thứ đó, tựa hồ đã đoán ra được dụng ý của Vân Quỳ. Do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn nói:
“Có thể… thử một lần.”
Vân Quỳ lúc này mới nhẹ nhõm buông một hơi.
Hoàng hậu gật đầu với nàng:
“Nếu vậy, ngươi thử đi.”
“A này……”
“Cung nữ này đúng là to gan lớn mật, dám đối với Thái tử điện hạ mà…”
Trong khi ấy, dù vẫn hôn mê, Thái tử vẫn lờ mờ nghe thấy đủ loại âm thanh nghị luận trong điện. Mà lạ kỳ hơn là, trong đó còn có những câu nói như… tiếng lòng của từng người.
Chẳng lẽ hắn đang nằm mơ? Hay là mấy người này tâm tư quá lớn tiếng?
Lúc này, Vân Quỳ cẩn thận rót thuốc từ trong chén vào một đoạn ruột dê đã rửa sạch, cột chặt hai đầu, khiến đoạn ruột căng phồng, nhìn qua giống như… thứ không tiện nhắc tới.
Trong điện, mấy vị thái y thấy vậy liền mất tự nhiên, lặng lẽ quay mặt đi.
“Ây da da, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!”
“Ái… giống cái lạp xưởng lớn thế này.”
“Đêm qua ta còn dùng đến hai cái…”
*Ruột dê: cho những ai ko biết thì ruột dê là bao cao su thời cổ đại nha =))) nên mấy quỉ quần thần thái y mới kêu phi lễ, giống lạp xưởng rồi là đêm qua mới dùng hết 2 cái :))
Thái tử trong lòng khẽ giật mình. Rốt cuộc là vật gì vậy? Dùng để ép thuốc kiểu gì?
Nguyên liệu nấu ăn gì mà nghe qua đã thấy ghê tởm sởn cả tóc gáy? Thẩm thái y còn nói từng dùng hai cái? Dùng…?
Vân Quỳ quay sang xin một chiếc ngân châm từ y quan đứng gần, chọc thủng một đầu của ruột dê đã cột chặt, tạo thành một cái lỗ nhỏ. Sau đó, nàng cầm lấy đoạn ruột thuốc, chậm rãi tiến về phía nam nhân đang nằm yên trên giường gỗ đàn hương, vừa đi vừa âm thầm cầu khấn trong lòng:
“Làm ơn làm ơn, nhất định phải để thuốc vào được! Ngàn vạn lần đừng tỉnh lại đúng lúc này! Thiên gia phù hộ, để ta thuận lợi lấy được mười lượng vàng kia!”
Thái tử vẫn nhắm chặt mắt phượng, khớp hàm âm thầm nghiến chặt. Hắn chờ nha đầu kia huyên náo một trận cho xong, sau đó mí mắt hơi khẽ động, song ánh sáng yếu ớt vốn có thể cảm nhận qua mí mắt lúc này đã hoàn toàn biến mất.
Vân Quỳ trong lòng thấp thỏm lo sợ, tim đập dồn dập như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Nàng xốc màn che lên, lập tức lấy khăn tay che khuất gương mặt của Thái tử, chỉ để lộ phần miệng, phần duy nhất cần dùng đến.
Làm vậy, nàng sẽ không cần đối mặt với gương mặt hung thần ác sát kia. Dù Thái tử có đột nhiên tỉnh lại, cũng chưa kịp nhìn thấy mặt nàng, còn nàng thì có thể tranh thủ thời gian cầu xin Hoàng hậu tha mạng.
“Tiểu hoa hướng dương, ngươi quả thực cơ trí quá mức rồi!”
葵 – quỳ: loài hoa hướng dương, họ Cúc.
向日葵 : Hướng dương
nên nam9 kêu là tiểu hoa hướng dương là vậy á.
Cái tên này…Cô nhớ kỹ rồi.
Thái tử âm thầm nghiến răng ken két:
“Đợi đấy, cô nhất định sẽ đem ngươi… bầm thây ngươi ra vạn đoạn…”
Chỉ là chưa kịp mắng xong trong lòng, chợt một cảm giác mềm ấm bất ngờ áp lên cằm hắn, hơi thở dịu nhẹ của nữ tử chạm tới chóp mũi, làm đầu óc hắn trống rỗng trong thoáng chốc.
Cả người hắn như co giật, cơ bắp dưới làn da nhô lên những đường gân mờ mờ, chưa từng có ai dám chạm vào hắn như vậy!
Vân Quỳ khẽ giữ lấy cằm Thái tử, ánh mắt vô thức dừng lại trên phần cằm lạnh lẽo như ngọc ấy. Đường nét gương mặt hắn cứng rắn lạnh lùng, sắc bén không ai dám đến gần. Dù vậy, chỉ riêng đoạn cằm này thôi… lại thật sự sinh ra đẹp đẽ kỳ lạ.
Chỉ có điều, môi hắn quá mức tái nhợt, da dẻ trắng bệch không chút huyết sắc, lạnh hơn cả tuyết giữa đêm đông. Nếu không phải vẫn còn hơi thở, chỉ e hắn còn giống xác chết hơn cả xác chết.
Nhưng dù đang bất tỉnh, khí thế uy nghiêm lạnh lẽo như có hình có dạng vẫn khiến người khác không rét mà run.
Vân Quỳ hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng đang căng như dây đàn.
“Íii… đầu lưỡi mềm thật, còn hồng hồng nữa…”
Thái tử: ???
Vân Quỳ căng thẳng đến mức suýt bật cười. Nàng giữ chặt chiếc cằm tái nhợt mảnh khảnh, đầu ngón tay dùng sức khiến môi răng hơi hé mở, rồi chẳng để cho bản thân do dự, nàng dốc toàn lực, đem đoạn ruột dê chứa đầy thuốc bắn thẳng một dòng thuốc vào cổ họng Thái tử.
Thuốc vừa vặn đi thẳng xuống yết hầu.
Trong điện, các thái y đứng xem đều ngây người.
“…Thật sự là cho hắn uống được rồi.”
“Phương pháp đúng là hữu hiệu, chỉ là… quá trình có phần… không nhã nhặn lắm.”
“…Ta có chút xấu hổ không dám nhìn.”
Thái tử chỉ cảm thấy cổ họng như bị lửa thiêu, một luồng chua xót cay độc bất ngờ ập đến, khiến hắn lập tức mở bừng mắt.
Chưa kịp phản ứng, thân thể đã theo bản năng nuốt mạnh một cái, đem thứ chua xót kia trôi thẳng xuống yết hầu.
Mấy năm nay ngồi ở vị trí ấy, hắn đối với mọi thứ nhập khẩu từ lâu đã giữ cảnh giác cực cao. Chưa từng có ai dám không thông báo mà đưa bất kỳ vật gì vào miệng hắn.
Đây là lần đầu tiên.
Vân Quỳ lại chẳng hề biết người dưới tay mình đã tỉnh. Nàng còn muốn tiếp tục đưa thêm thuốc vào, chưa kịp rót lần hai thì cổ tay đột nhiên bị người siết chặt.
Là một phen cứng như sắt, nắm lấy thủ đoạn mảnh khảnh của nàng khiến nàng đau đến nỗi suýt bật tiếng. Nhưng điều dọa nàng hơn chính là Thái tử tỉnh rồi!
Lần này không chỉ là cổ tay đau, mà tim nàng cũng như bị bóp nghẹt.
Vốn tưởng đang đùa với cọp con say ngủ, ai ngờ lại thật sự đang rút răng một con hổ sống. Cả người nàng giật nảy lên, không kiềm được run rẩy. Ruột dê chứa thuốc trong tay cũng theo đó mà rơi xuống, "bịch" một tiếng, văng ra khỏi giường.
Trong điện có người kinh hô:
“Thái tử điện hạ tỉnh lại rồi!”
Hoàng hậu cùng một đám thái y vội vàng tiến lên, vẻ mặt vừa mừng vừa căng thẳng.
Vân Quỳ không dám suy nghĩ gì thêm, chỉ thừa lúc Thái tử còn chưa xốc khăn che mặt, rút mạnh cổ tay thoát khỏi tay hắn, ngay sau đó lăn một vòng xuống giường, quỳ rạp trên mặt đất, đầu cúi thật thấp, không dám thở mạnh.
Hoàng hậu liếc nàng một cái, cũng không truy cứu, chỉ phân phó cung nữ thân cận Thanh Đại:
“Dẫn nàng đi lĩnh thưởng.”
Nghe vậy, Vân Quỳ như được đại xá, trong lòng vô cùng cảm kích. Nàng vẫn không dám ngẩng đầu, vội vàng dập đầu cảm tạ, theo Thanh Đại lui ra ngoài.
Lúc này, Thái tử mới lạnh lùng xốc khăn lên, từ từ ngồi dậy.
Ánh nến phản chiếu lên gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc của hắn, khí tức quanh người lại lạnh đến mức khiến cả nội điện như chìm vào mùa đông. Đôi mắt đỏ ngầu vì bệnh vẫn che giấu một tia sắc bén kinh người, khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy như có băng hàn xuyên thấu xương tủy.
Hoàng hậu hơi khựng lại một nhịp, sau đó miễn cưỡng nhếch môi, nặn ra một nụ cười ôn nhu như thường:
“Thái tử, con cuối cùng cũng tỉnh rồi! Trong người còn có chỗ nào không thoải mái chăng?”
Thái tử hơi nâng mắt, lạnh lẽo nhìn về phía người phụ nhân trước mặt đang khoác trên người xiêm y hoa lệ.
Nhiều năm không gặp, Hoàng hậu đã thêm vài phần ung dung trầm ổn. Dáng vẻ bà ta nhìn hắn vẫn là từ ái ôn hòa, chẳng khác nào năm xưa.
Nhưng điều khiến Thái tử sững người lại không phải là ánh sáng rực rỡ, cũng không phải đám người chen chúc bên giường mà là một thanh âm vang lên trong đầu hắn, rõ ràng không hề thuộc về bất kỳ ai đang mở miệng nói chuyện.
“Vậy mà liền tỉnh rồi sao?”
“Dùng nguyên liệu ăn bớt ăn xén kia nấu ra bảy li tán mà cũng có hiệu quả? Đúng là dựng sào thấy bóng!”
“Trời cao đui mù, mấy mũi tên kia sao không bắn chết nó cho rồi!”
Thái tử trầm mặc nhìn Hoàng hậu đang nở nụ cười hiền hòa trước mặt, nhưng ánh mắt lại hàn lãnh đến cực điểm, khiến bà như bị kim đâm xuyên da thịt, sống lưng bỗng nổi đầy gai ốc.
Hoàng hậu cười gượng một tiếng, lập tức thu liễm biểu tình, vội vàng quay đầu gọi:
“Trương viện sử.”
Trương viện sử lập tức tiến lên bắt mạch cho Thái tử. Mấy lần kiểm tra, ông cau mày nghiêm nghị:
“Mạch tượng hỗn loạn, độc còn lưu trong kinh mạch. Điện hạ cần tiếp tục dùng bảy li tán, kết hợp châm cứu để bài độc. Ngoài ra còn cần kim sang dược để bôi lên vết thương ngoài da, phòng ngừa độc nhập phế phủ, gây tổn thương tâm mạch.”
Hoàng hậu lập tức gật đầu:
“Vậy là còn chưa hoàn toàn khôi phục, thế thì tốt!”
“Làm phiền Trương viện sử để tâm nhiều hơn, Thái tử tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ sơ suất nào.”
“Thần sẽ dốc hết toàn lực.” Trương viện sử chắp tay cung kính.
Nhưng Thái tử không hề tỏ ý tiếp nhận. Hắn chậm rãi từ trên sập đứng dậy.
Ba năm không gặp, thân hình hắn đã cao lớn đĩnh bạt, mỗi bước đi đều mang theo khí thế ép người. Đôi mắt mang theo lệ khí âm lãnh, hệt như băng tuyết ngàn năm, liếc qua một cái khiến người ta lạnh thấu xương.
Trong điện lập tức yên tĩnh như tờ.
Ánh mắt Thái tử đảo qua một vòng, ai nấy đều như ve mùa đông, im thin thít, không dám động đậy. Không một ai đoán được hắn muốn làm gì.
Ngay cả Hoàng hậu cũng bắt đầu cảm thấy bất an.
“Thái tử, con vẫn còn trọng thương, sao lại xuống đất”
“Tên điên này lại định làm gì nữa? Là ai lại đắc tội hắn sao?”
Một giọng nói chợt vang lên trong đầu hắn, như đang lặp lại chính tâm trạng của mọi người trong điện.
Thái tử đảo mắt nhìn đám thái y đứng phía dưới.
Những người này hắn không xa lạ, từ nhỏ mắc tật bệnh, hắn suốt ngày ra vào Thái Y Viện, từng người, từng tên đều nhớ rõ như in.
“Trần thái y.”
Hắn đột ngột dừng lại trước một vị trung niên, giọng nói bình thản, nhấn từng chữ thật nhẹ nhưng mang theo một luồng áp lực khiến người ta không thở nổi.
Trần nghi bị điểm danh, lập tức cả người cứng đờ.
“Thái tử điện hạ?”
Ông khom người hành lễ, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
“Chẳng lẽ… chẳng lẽ bị phát hiện ta ở bảy li tán kia thiếu ba vị thuốc… Không, không thể nào… không ai biết mới đúng…”
Thái tử nhìn chằm chằm ông ta, môi mỏng cong lên một nụ cười nhạt như có như không, ánh mắt âm u đến mức khiến tim người ta lạnh ngắt.
“Biệt lai vô dạng.”
Trần nghi chỉ cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, trái tim thắt lại thành một cục.
Thái tử điện hạ chưa bao giờ thân thiết với ông, vì sao đột nhiên lại chủ động gọi tên? Còn dùng giọng điệu đáng sợ như vậy?
Không đợi ông ta lên tiếng, Thái tử đã nghiêng đầu, nhìn về phía Trương viện sử, giọng thản nhiên hỏi:
“Trương viện sử, cô nhớ không lầm thì, tôn nhi của ngươi năm nay đã năm tuổi rồi?”