Ta liền bẻ một cái đùi gà ăn trước để lấp đầy bụng.
Có lẽ do mấy tháng nay sống thoải mái quá rồi.
Nên ở trong căn phòng củi lạnh lẽo này, nửa đêm ta phát sốt.
Quả nhiên là từ khổ mà vào giàu thì dễ, mà từ giàu trở lại khổ thì khó thật.
Mơ màng ta cảm nhận có người ôm ta vào một vòng tay ấm áp.
Ai đó lau người cho ta, đút thuốc cho ta.
Ta khẽ gọi một tiếng “Mẫu thân.”
Người đó lại cẩn thận quấn ta vào trong chăn ấm mềm mại.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cơ thể dễ chịu hơn nhiều.
Nhìn sang thì thấy Triệu Trạch Kế với gương mặt mệt mỏi, vẫn còn mặc nguyên y phục nằm bên cạnh ta.
Thì ra, ta đã trở lại phòng của hắn.
“Ngươi đúng là nha đầu chỉ biết làm người khác lo lắng.”
“Mặt mũi lớn ghê nhỉ, khiến ta phải chăm sóc ngươi suốt một đêm.”
Ta vừa định phản bác, nếu không phải hắn nhốt ta vào phòng củi, ta nào đến mức bị sốt chứ.
Nhưng nhìn thấy quầng thâm dưới mắt hắn, ta đành nuốt lại lời định nói.
“Đa tạ Hầu gia chăm sóc.”
Từ trên đầu vọng xuống một tiếng thở dài.
“Còn muốn chạy không?
“Nói đi, hửm?”
Bất chợt một nỗi ấm ức dâng lên trong lòng ta.
“Nếu không chạy, chẳng lẽ chờ ngươi bán ta sao?”
Triệu Trạch Kế nhíu mày nhìn ta: “Khi nào ta nói muốn bán ngươi?”
“Ta nghe rõ ràng, loại nha hoàn tự trèo lên giường, bán đi là xong.”
Triệu Trạch Kế ngẩn ra, đưa tay day trán.
“Ta nói là tiểu nha đầu Tiểu Hạ bên viện tổ mẫu, hôm đó ngươi về thăm mẫu thân, Tiểu Hạ lại cởi hết quần áo, chui vào giường của ta, khiến ta điên máu đó chứ.”
Ta ngây người, cắn chặt góc chăn.
Thì ra là vậy.
Triệu Trạch Kế nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm.
“Cũng nên đến lượt ta hỏi rồi phải không?”
“Nói đi, ngươi thầm mến Tiểu Cố bao lâu rồi?”
“Đừng chối, hôm đó ta còn thấy ngươi đưa khăn cho hắn.”
A, vậy mà hắn giận dỗi, khó chịu cả ngày, hóa ra là vì chuyện này.
“Tiểu Cố và Tiểu Xuân tình sâu ý đậm, có liên quan gì tới ta?”
“Khăn tay đó là Tiểu Xuân nhờ ta chuyển hộ mà thôi.”
Triệu Trạch Kế bỗng chốc thay đổi vẻ mặt khó chịu ban nãy, đôi mắt đẹp như chứa đầy những vì sao tinh tú.
Hắn ngượng ngùng khẽ ho vài tiếng: “Mỗi người hiểu lầm một lần, vậy coi như chúng ta hòa nhau.”
14
Dù có ngốc nghếch đến đâu, ta cũng nhận ra giữa ta và Triệu Trạch Kế đang có một mối tình cảm khác lạ.
A Mãn ta cũng chẳng phải là người e dè.
Vậy thì cứ nói thẳng ra.
“Hầu gia đối xử với ta là có chút khác biệt. Có lẽ trong lòng người cũng có chút cảm tình với A Mãn? Nhưng, A Mãn ta sẽ không làm thiếp của ai, dù là Hầu gia cũng vậy.”
Triệu Trạch Kế lặng lẽ nhìn ta hồi lâu.
“A Mãn, ta chưa từng nghĩ sẽ để nàng làm thiếp.”
“Ta không nạp thiếp.”
Ta bất giác nghẹn lời: “Vậy ý người là muốn ta sống bên cạnh, không danh không phận cả đời sao?”
Triệu Trạch Kế liếc nhìn ta: “Làm chủ mẫu, nàng có đồng ý không?”
A?
“Ngài nói gì cơ?”
“Ta muốn cưới nàng, để nàng làm thê tử của ta.”
Tim ta đập hai nhịp rồi nhanh chóng bình tĩnh lại: “Ồ.”
“A Mãn không vui sao?”
“Vui ư?” Vui cái gì chứ.
Năm xưa phụ thân ta khi dịu dàng với mẫu thân cũng từng hứa như vậy.
Vậy kết quả thì sao?
Cuối cùng cũng là lấy một tiểu thư nhà quyền quý mà thôi.
Huống chi, đây lại là Hầu gia của phủ Dũng Nghị.
Là cháu ruột của Hoàng hậu.
Hoàng thân quốc thích, sao có thể cưới một người thân phận hèn mọn như ta.
Lời nói của nam nhân, chỉ nên nghe qua tai trái rồi để nó thoát ra tai phải thôi.
15
Ba tháng sau, Triệu Trạch Kế nhận chiếu chỉ từ Thánh thượng, xuất chinh đến Mạc Bắc.
“A Mãn, ở lại phủ chờ ta, đợi ta trở về.
“Đợi ta trở về cưới nàng.”
Ta mỉm cười, giúp hắn chỉnh trang giáp trụ.
“Dạ.”
Hắn sắp xuất chinh, làm việc bảo vệ quốc gia.
Ta dỗ dành hắn vui vẻ một chút thì có sao?
Ngay khi hắn vui mừng phấn khởi cưỡi ngựa ra khỏi cổng thành không lâu.
Trong phủ liền xuất hiện một đám thợ xây.
Họ bắt đầu xây dựng tại khu đất trống trong phủ.
Đám hạ nhân xì xào bàn tán.
“Ai mà chơi lớn thế, chắc tốn không ít bạc?”
“Nghe nói là ý của người trong cung.”
Quả nhiên, mấy ngày sau, muội muội ruột của Hoàng thượng, Trưởng công chúa Thục Huệ, dời bước đến phủ Hầu gia.
“Ngươi chính là tiểu nha hoàn thông phòng của A Kế?”
Công chúa ngồi trên ghế chủ vị trong tiền sảnh, phong thái cao sang vô cùng.
Lão phu nhân của phủ Hầu gia cũng ngồi bên cạnh.
Ta cúi đầu đáp lời.
“A Kế có nói với người không? Đầu xuân năm tới, chúng ta sẽ thành thân.”
“Có nghe qua.”
Hôm đó Triệu Trạch Kế từng nhắc đến trong lúc nói chuyện với bằng hữu.
Trong lòng ta bỗng dưng dâng lên cảm giác khó chịu, cứ mãi không tan.
Công chúa kiêu hãnh ngẩng cao cằm: “Ta vốn không bao giờ để phu quân của mình giữ lại nha hoàn thông phòng.”
Thấy ta lặng im, không nói gì.
Lão phu nhân bật cười nhẹ: “Tiểu nha đầu này chẳng lẽ lại cao vọng viển vông đến thế? Tự biết bản thân nặng bao nhiêu lạng không? Đừng nói là làm chủ mẫu Hầu phủ, ngay cả làm thiếp, ngươi cũng không đủ tư cách.”
Trong lòng ta lại tấm tắc: Lão phu nhân này thay đổi thái độ nhanh thật, mới mấy tháng trước còn răn dạy ta phải an phận thủ thường, nghe lời thì sẽ cho ta một danh phận thiếp thất.
Giờ công chúa không thích, ta ngay cả ý nghĩ làm thiếp cũng không được phép có đúng không?
Thứ này ta có muốn làm cũng là nói dối!
Triệu Trạch Kế, miếng bánh ngon này, vẫn là để lại cho các người đi.
Ta dù muốn cũng chẳng với tới.
Nhưng A Mãn ta không phải là người dễ bị xem thường như thế.
Ta mạnh tay nhéo vào đùi, nước mắt rơi lã chã như hạt châu.
“Nhưng mà, Hầu gia bảo ta chờ người trở về.”
“Nếu ta rời khỏi phủ, rời xa Hầu gia, ta biết phải sống thế nào, nô tỳ thật không thể sống nổi…”
Cố tình diễn một bộ dáng mềm yếu, nhu nhược, giống như loài tơ hồng, không thể sống thiếu nam nhân.
Kiểu người như vậy, chỉ cần dùng tiền là dễ dàng xua đuổi.
Quả nhiên, Trưởng công chúa Thục Huệ nhìn ta với vẻ chán ghét: “Ngươi yếu đuối vô dụng như vậy, A Kế sao lại để ý ngươi?”
Nói xong, nàng phất tay, thưởng cho ta năm trăm lượng bạc.
Vừa khóc, ta vừa lén đếm trong đầu.
Đúng, một lượng cũng không thiếu.
Quả nhiên, giữa Triệu Trạch Kế và bạc.
Ta vẫn thích bạc hơn.
Triệu Trạch Kế, chúng ta đành phải từ biệt nhau tại đây.
Không bao giờ gặp lại nữa.
16
Ánh chiều tà hắt lên mặt sông lấp lánh.
Một tiếng gọi: “Có khách đến.”
Kéo ta trở về thực tại.
Đã năm tháng kể từ ngày ta rời khỏi Hầu phủ.
Tiệm rượu nhỏ của ta cũng đã thành hình.
Tiệm nằm bên bờ sông.
Ta vừa là bà chủ, vừa là trù nương.
Mẫu thân vừa xót ta vất vả, vừa giục ta tìm một gia đình tử tế mà xem mắt.
“Nữ nhi lớn rồi, đến lúc phải tìm một tấm phu quân.”
“Con cứ ra mặt làm ăn thế này, phải tìm một nam nhân tử tế giúp đỡ, mẫu thân mới yên tâm.”
“Lần này mẫu thân đã nhắm tới tiểu công tử của một vị viên ngoại ở phía Đông thành, con không được từ chối nữa.”