Ta thấy đau đầu.

Không chống lại được mẫu thân, đành phải chọn một thời gian rảnh rỗi để gặp.

Người đó đến tiệm rượu của ta.

Vừa ngồi xuống chưa bao lâu.

Liền bình phẩm: “Cô nương A Mãn sao lại nghĩ đến chuyện mở tiệm rượu? Theo ý tại hạ, nữ nhi không nên ra mặt thế này, ở nhà theo phu quân dạy con chẳng phải tốt hơn sao?”

Ta liền muốn đuổi người đi.

Hắn là cái thá gì mà đến đây dạy đời?

Tiểu nhị vội vàng chạy đến gọi ta.

“Bà chủ, không xong rồi, tiệm rượu của chúng ta bị bao vây rồi.”

Ta giật mình, thò đầu nhìn xuống.

Quả nhiên, đám binh lính mặc giáp bao vây mấy vòng quanh tiệm.

Ta đứng ngồi không yên.

Không lâu sau, từ phía cầu thang vang lên những bước chân mạnh mẽ quen thuộc.

Triệu Trạch Kế, năm tháng không gặp, sắc mặt đen như than, phong trần mệt mỏi đi lên lầu.

Hắn “choang” một tiếng, ném thanh kiếm lên bàn.

“A Mãn, đừng bảo ta là ngươi đang tìm bến đỗ?”

Tiểu công tư của viên ngoại sợ hãi lùi lại một bước.

“A… A Mãn cô nương, tại hạ còn có việc ở nhà, hôm khác sẽ đến thăm.”

Ta còn chưa kịp mở miệng, Triệu Trạch Kế đã nhíu mày.

“Còn không mau cút?”

Người kia sợ đến mức nhảy luôn xuống cầu thang.

“Trần A Mãn, ngươi định giải thích thế nào đây?”

17

“Lão tử nghỉ chiến giữa chừng, chưa kịp nghỉ ngơi đã vội vã quay về tìm ngươi.”

“Nói là sẽ cưới ngươi rồi, vậy mà ngươi còn chạy?”

“Tìm nam nhân kiểu gì vậy? Trông hắn yếu đuối vô dụng.”

“Ta có gì kém hắn?”

Ta nhìn hắn, quả thật gương mặt lộ rõ sự mệt mỏi, làn da sạm đi, gầy hơn.

Nhưng dáng vẻ vẫn anh tuấn như trước.

Người này vội vã quay về tìm ta, lòng ta không khỏi dậy lên chút rung động.

“Hầu gia, người uống chén trà đã.”

Hắn hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn cầm lấy chén trà.

Ta khẽ ho nhẹ rồi nói: “Hầu gia, năm tới người sẽ thành thân với công chúa, tìm A Mãn để làm gì?”

Hắn liếc ta một cái: “Ngươi nghe ai nói?”

“Cần phải nghe ai sao? Công chúa đã xây phòng lớn trong Hầu phủ, đâu ra đấy cả rồi.”

Hắn lạnh mặt hừ lạnh: “Ta chưa từng đồng ý.”

“Chuyện ta chưa đồng ý, dù là tiên nữ hạ phàm cũng chẳng cưới.”

“Trần A Mãn, ngươi không tin tưởng ta đến thế sao?”

Ta biết hắn đang tức giận.

Chúng ta im lặng hồi lâu.

Cuối cùng, hắn là người phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

“Đi thôi, về nhà.”

Về đâu chứ? Lại định nhốt ta nữa sao?

Ta than thở: “Có thể đừng nhốt ta vào phòng chứa củi nữa được không?

“Nơi đó tối tăm, lại có chuột, ta sợ lắm.”

Hắn bất lực liếc ta.

“Ta nói là cùng nàng về nhà.”

Ta ngớ người.

“Sao? Nàng không dám à? Hay là ở nhà có nam nhân nào khác?”

Mới xa cách mấy tháng.

Triệu Trạch Kế sao lại thành ra một kẻ hay ghen như thế này?

18

Mẫu thân ta giật mình, không ngờ ta lại đưa Hầu gia về nhà.

Bà luống cuống muốn dọn căn phòng tốt nhất để Triệu Trạch Kế nghỉ lại.

Không ngờ, hắn lại dày mặt nói.

“Đừng phiền thế, ta ngủ chung phòng với nàng là được.”

Mẫu thân ngượng ngùng bước ra ngoài.

“Triệu Trạch Kế, ngươi phải biết xấu hổ chứ.”

Triệu Trạch Kế nhếch miệng: “Trước đây chẳng phải đã ngủ chung rồi sao? Sao phải khách sáo làm gì?”

Ta lười tranh cãi với hắn.

“Căn nhà đơn sơ thế này, không biết Tiểu Hầu gia có quen không?”

“Ta từng hành quân, lúc khẩn cấp còn ngủ dưới đất cỏ, huống hồ là giường của nàng?”

Nói xong, hắn liền ôm ta vào lòng.

Theo hiểu biết của ta về hắn trước đây, thanh niên hừng hực khí huyết lại xa cách bấy lâu, khó tránh lại muốn làm chuyện "chẻ củi" kia.

Không ngờ, hắn thay đổi tính nết.

Rất nhanh sau đó, ta nghe tiếng ngáy nhẹ vang lên bên cạnh.

Triệu Trạch Kế, hắn thực sự mệt rồi.

Có một người không quản ngày đêm, băng sông vượt núi tìm đến vì ta mất tích, nói không cảm động là giả.

Ta đưa tay vuốt phẳng nếp nhăn giữa chân mày hắn, nằm vào vòng tay hắn, dần dần cũng chìm vào giấc ngủ.

Mấy ngày sau, ta mới biết lý do vì sao Triệu Trạch Kế cứ lưu lại ở nhà ta không rời đi.

Tiểu Cố nói với ta.

“Hầu gia biết tin ngươi rời khỏi phủ, sắc mặt liền thay đổi, vết thương chưa lành hẳn đã thúc ngựa chạy về kinh.”

“Hầu gia trở về phủ, bất chấp lời khuyên của lão phu nhân, liền phóng hỏa thiêu rụi tòa lầu mà công chúa xây, còn cấm người cứu hỏa.”

“Kết quả, lửa cháy quá lớn, trừ viện của lão phu nhân, phủ Hầu gia cũng bị cháy gần hết, giờ đang phải xây lại.”

Ta hờ hững nói một câu: “Ồ, hóa ra là không có chỗ ở nên mới lưu lại nhà ta sao?”

Mẫu thân liền kéo ta sang một bên.

“Hầu gia sao lại không có chỗ ở chứ?”

“A Mãn, mẫu thân đã từng trải, nhìn ra được Hầu gia đối với con có vài phần chân thành.”

Ta khẽ sững sờ, trong lòng có chút rối bời.

“Chân thành thì có ích gì, hắn không thể cưới con, con và hắn khác biệt thân phận như trời với đất.”

“Sao lại không thể chứ?”

Triệu Trạch Kế bước ra từ trong nhà, vẻ mặt tràn đầy sức sống.

“Hôm nay, theo ta về Hầu phủ nói rõ mọi chuyện.”

19

Lão phu nhân của Hầu phủ nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống.

Triệu Trạch Kế thì điềm nhiên ngồi trên ghế.

Lão phu nhân giận dữ dậm mạnh cây gậy.

“Nếu con cứ khăng khăng muốn cưới nàng ấy, thì chính là đứa cháu bất hiếu.”

Triệu Trạch Kế tiếp tục ung dung uống trà.

Lão phu nhân trừng mắt giận dữ nhìn ta.

“Nó chỉ là nhất thời mê mẩn mà thôi, nếu sau này bị đồng liêu chê cười, ngươi sẽ đối diện ra sao?"

“Có Hầu phủ nào từng cưới một nha hoàn chưa?”

“Đồ hồ ly tinh, đã nhận năm trăm lượng bạc rồi, sao còn mặt mũi quay lại Hầu phủ?”

Triệu Trạch Kế nhíu mày: “Trần A Mãn, nàng đã nhận bạc rồi sao?”

Ta co rụt cổ, không dám đáp lời.

Hắn thấp giọng mắng vào tai ta: “Ta còn không quan trọng bằng bạc sao? Đợi về ta sẽ tính sổ với nàng.”

Rồi quay sang lão phu nhân, giọng không kiêu ngạo, không xu nịnh: “Nếu chưa từng có tiền lệ, vậy con sẽ tạo tiền lệ.”

“Tổ mẫu, bất kể người có công nhận hay không, A Mãn vẫn là tôn tức của người.”

“Là người duy nhất làm thê tử của con trong cuộc đời này.”

Lòng ta khẽ xao động.

Lão phu nhân giận dữ nói: “Ta không thừa nhận, ta chỉ nhận Trưởng công chúa là tôn tức của ta.”

Ta cảm thấy nhức đầu, thật không muốn tham gia vào tranh chấp của họ.

“Hầu gia, ta đi trước nhé? Tiệm rượu còn bận rộn lắm.”

Nhưng Triệu Trạch Kế liền giữ chặt lấy cổ tay ta.

“Nếu tổ mẫu thật sự không muốn thấy A Mãn, con sẽ xây một ngôi Phật đường ở vùng ngoại ô, để người hưởng thanh tịnh lâu dài, có được không?”

Lão phu nhân tức đến mức ngón tay run lên.

“Thật là đại nghịch bất đạo, ngươi còn là người của Hầu phủ sao?”

Triệu Trạch Kế nhếch môi cười.

“Ý của người là muốn con rời khỏi phủ, để người mất một đứa cháu trai?”

Tính cách Triệu Trạch Kế nói một là một, hai là hai.

Lão phu nhân cũng đành thua cuộc.

“Ta quản không nổi, cũng chẳng muốn quản nữa.”

“Thế là tốt nhất.”

“A Mãn, mùa xuân năm tới, ta cưới nàng.”

Ta ngước nhìn bầu trời, chợt cảm thấy thương cảm cho mẫu thân.

Thật ra, đôi khi đấu tranh chưa chắc đã thất bại.

Chỉ là phụ thân không có đủ can đảm để đấu tranh vì mẫu thân mà thôi.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play