Hả?
Hắn nhấp một ngụm rượu, khẽ lẩm bẩm một câu.
“Ngươi tìm Tiểu Cố, hắn có thể lo được việc này sao?”
Liên quan gì đến Tiểu Cố chứ?
Người này thật thần thần bí bí.
“Đi, xuống bếp nấu cho ta một bát mì trường thọ.”
“Mì trường thọ? Sao tự dưng lại ăn món này?”
Đôi mắt hắn thoáng vẻ u ám.
“Hôm nay là sinh thần của ta. Mấy buổi yến tiệc đều chán cả rồi, chỉ muốn ăn một bát mì không được sao?”
“Được.”
Có khế ước bán thân trong tay, đừng nói một bát mì, mười bát ta cũng nấu được.
Ta châm đèn trong bếp, múc một vá bột mì từ thùng, hòa nước rồi nhào thành sợi dài.
Đôi tay hắn bỗng từ phía sau ôm lấy eo ta.
Ta giật bắn cả người.
Ánh mắt ta thoáng nhìn thấy người đứng sau lưng là Triệu Trạch Kế.
Trên gương mặt có chút men say, đôi mắt phượng hơi nheo lại, nhìn ta với vẻ lười biếng.
“Nấu mì đi, tiếp tục.”
Cũng may trong bếp lúc này không có ai, bị người khác nhìn thấy thì ra thể thống gì nữa chứ?
Vị Tiểu Hầu gia cao quý này lần đầu tiên nói ra một câu dễ nghe: “Cần giúp gì không?”
“Châm lửa biết làm không?”
“Không biết.”
“Rửa rau?”
“Chưa từng làm.”
“Thôi được, Hầu gia ngài cứ chờ ăn đi.”
Không ngờ, hắn lại ngồi xuống ghế trước bếp, nghiêm túc châm lửa như thật.
Chẳng khác gì so với ta làm.
Hắn liếc nhìn vẻ kinh ngạc của ta.
Khẽ cong môi, cười nhẹ: “Ta cũng từng ở trong quân doanh, ăn ở chung với binh sĩ, châm một đống lửa thì có gì khó?”
Không ngờ, hắn cũng có một mặt rất đời thường như vậy.
Ta cho mì vào nồi, đập thêm hai quả trứng.
“Nhỏ lửa chút.”
Triệu Trạch Kế nghe lời làm theo.
Trong ánh lửa ấm áp, ta bất giác nhớ đến lời của mẫu thân.
Ngày còn trẻ, bà và phụ thân cũng từng có tình ý với nhau.
Đáng tiếc, mẫu thân thân phận thấp hèn, phụ thân lại nhu nhược, không thể chống lại sự ngăn cản từ tổ mẫu.
Mẫu thân cuối cùng không thể làm chính thất của phụ thân, chỉ thành một tiểu thiếp hèn mọn.
Ngày ngày hầu hạ chủ mẫu, chịu đòn, chịu mắng là chuyện thường.
Dù ngay lúc này, nhìn Triệu Trạch Kế làm ta có chút dao động trong lòng, ta vẫn hiểu rõ phải kiềm chế bản thân.
Hầu gia của phủ Dũng Nghị, rốt cuộc không phải là người mà ta có thể vọng tưởng.
Huống hồ ta cũng chẳng màng.
Đêm nay, chỉ là đêm cuối cùng.
Ta thầm nhắc nhở trong lòng.
11
Triệu Trạch Kế từ tốn ăn bát mì.
Đến khi bát mì đã cạn.
Hắn mới ngẩng lên, khẽ mỉm cười: “Giống y như tay nghề của mẫu thân ta.”
“A Mãn, từ nay về sau, mỗi năm ngươi đều làm cho ta nhé.”
Ta cúi đầu, mắt không rời mũi, chỉ đáp “Dạ” một tiếng.
Chẳng có cái gọi là “từ nay về sau.”
Ta đã quyết định rời đi rồi.
Quả nhiên là ấm bụng rồi lại nghĩ chuyện tình tứ.
Về phòng không bao lâu.
Bàn tay không yên phận của hắn lại một lần nữa tìm đến ta.
Thôi vậy, chỉ là đêm cuối cùng mà thôi.
Chuyện “chẻ củi” này, chẳng qua cũng chỉ là chuyện gió đông áp đảo gió tây mà thôi.
Hà cớ gì nghĩ rằng nam nhân luôn chiếm hết phần lợi, còn nữ nhân nhất định phải chịu thiệt thòi chứ?
Sao lại không thể nói rằng, chính A Mãn ta đã "ngủ" Triệu Trạch Kế chứ?
Nghĩ vậy, lòng ta bỗng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
“Gọi ta là tỷ tỷ.”
Triệu Trạch Kế trừng mắt một cái: “Ngươi muốn tạo phản sao?”
Ta liền đưa tay, nắm ngay “điểm yếu” của hắn.
Hắn “á” một tiếng, nhưng không có cách nào chống lại.
Không cam lòng, hắn khẽ cất tiếng: “Tỷ... tỷ.”
Nhìn xem, hắn đúng là cần phải dạy dỗ lại.
Theo lời của Triệu Trạch Kế thì, ta đúng là đắc ý đến mức có thể vểnh bím tóc lên trời rồi.
Y phục lả lơi, một đêm đèn đỏ cháy đến tận cùng.
Khi trời hửng sáng, ta liền nhẹ nhàng bò dậy.
Triệu Trạch Kế vẫn nhắm mắt ngủ say, dáng vẻ yên bình.
Ta mang theo đồ đạc nhẹ, lặng lẽ rời khỏi Tây viện.
Ở góc tường nơi giao giữa Tây viện và Đông viện có một lỗ chó.
Ta nghĩ giờ này mà đi qua cổng lớn của viện, nhất định không thể tránh khỏi sự tra hỏi của đám giữ cửa.
Thà lặng lẽ mà chui ra ngoài còn hơn.
Ta vừa chui qua lỗ chó, định đứng dậy.
Trước mắt là một đôi giày da màu bạc.
Triệu Trạch Kế ngồi xổm trước mặt ta, nửa quỳ, khuỷu tay phải đặt trên đầu gối.
Giọng hắn lạnh như băng tuyết mùa đông.
“A Mãn, định đi đâu vậy?”
12
Ta bị nhốt trong phòng chứa củi tối đen.
Bên tai vẫn còn văng vẳng lời của Triệu Trạch Kế.
“Vừa cho ngươi khế ước bán thân, ngươi đã muốn chạy?”
Hắn cười nhìn ta, nhưng nụ cười chẳng chạm tới đáy mắt.
“Ngươi chạy cái gì? Ta đối đãi với ngươi chưa tốt sao?”
Rồi đột nhiên thu lại nụ cười.
Lạnh mặt bảo đám tùy tùng: “Nhốt nàng vào phòng chứa củi, để nàng tự kiểm điểm.”
Một lát sau, hắn lại khó chịu thêm một câu.
“Đừng làm nàng đau, để nàng tự đi vào là được.”
Thôi được, đến lúc này thì cũng đành ở lại.
Ta thoải mái bước vào phòng chứa củi.
Mấy bà miệng rộng trong phủ thì thầm với nhau.
“Đáng đời, làm thông phòng tốt thế mà không chịu, còn đòi chạy, chẳng phải tự chuốc họa sao?”
“Dám chọc giận Tiểu Hầu gia, xem ra ngày lành của nàng ấy cũng sắp tận rồi.”
“Cô nha hoàn lần trước đắc tội với Hầu gia, nghe nói bị đánh chết trước mặt mọi người rồi ném ra bãi tha ma.”
Tim ta hơi thắt lại.
Quả thật, dạo gần đây, ta có hơi lớn gan trước mặt Triệu Trạch Kế.
Nhưng hắn, dù sao cũng là cháu ruột của Hoàng hậu.
Ở kinh thành có lời đồn rằng, Tiểu Hầu gia cương ngạnh bất kham này đối với kẻ phản bội hắn luôn ra tay không nể tình.
Muốn giết ta, chỉ dễ như bóp chết một con kiến mà thôi.
Mấy ngày nay lại gặp thời tiết mưa phùn, phòng chứa củi vừa tối tăm, vừa ẩm ướt.
Chưa được lệnh của Triệu Trạch Kế.
Kẻ gác cửa chẳng dám tùy tiện cho người vào.
Ta đến một miếng cơm cũng không có, đói cả một ngày, bụng cồn cào không ngớt.
Tiểu Xuân ở bên ngoài xoay vòng lo lắng.
“Tiểu Cố, ngươi đi cầu xin Hầu gia đi, thả A Mãn ra đi mà.”
13
Với hiểu biết của ta về Triệu Trạch Kế trong mấy tháng qua.
Lời đồn thì vẫn là lời đồn, hắn vốn dĩ không đến mức nhẫn tâm như vậy.
Không ngờ, hắn lại thẳng thừng đáp lại một câu.
“Nàng không nghe lời, để nàng chịu vậy.”
Ta thầm nghiến răng nghiến lợi, mắng hắn trong lòng.
Ai ngờ đến nửa đêm, cửa phòng chứa củi lại mở ra.
Một đám nha hoàn và mấy bà tử bước vào.
Người thì trải chăn nệm, người thì thêm than củi.
Thậm chí còn có người bưng một chén canh gà nóng hổi.
“Đây là ý của Hầu gia sao?”
Các bà tử không dám nói nhiều, chỉ gật đầu.
Trong đó có một người quen với ta thì thầm: “Hầu gia đã ra lệnh, những kẻ ban ngày lắm mồm, đồn nhảm thì bị đánh phạt, phạt tiền, chẳng ai dám lắm lời nữa.”
Triệu Trạch Kế, chẳng lẽ là vì ta?
Không muốn nghĩ nhiều như vậy.
Có cái gì thì cứ hưởng thụ cái đó trước đã, mọi thứ tính sau.