Kết thúc chuyện này sớm một chút, ngủ sớm không phải tốt hơn sao?
Quấn quýt nửa đêm, ta bỗng nhận ra, chuyện “chẻ củi” này cũng chẳng đến nỗi tệ như trước.
Đôi lông mày đẫm mồ hôi của Triệu Trạch Kế khẽ giãn ra, nụ cười thoáng vẻ đắc ý.
“Xem ra mấy ngày nay ta học hỏi không tồi.”
A, chuyện này còn có thể học được sao?
“A Mãn hài lòng chứ?”
Mặt ta lập tức đỏ bừng như tôm chín, chỉ muốn co lại thật nhỏ.
Hắn không nhịn được mà cười giễu.
“Đã biết thỏa mãn rồi, đường đường là Hầu gia của phủ Dũng Nghị, lại phải nghĩ cách làm cho tiểu nha đầu như ngươi hài lòng.”
A, chẳng trách mấy ngày nay hắn không tìm đến ta.
Hóa ra là đi học cái… cái kỹ năng này?
Tên vô lại, thật là không biết xấu hổ.
Hai má ta càng đỏ bừng nóng rát.
“A Mãn ngoan, thêm một lần nữa được không?”
08
Từ ngày đó, dường như ta cũng bắt đầu có thể chấp nhận chuyện “chẻ củi” này.
Thậm chí còn thấy tiểu Hầu gia dễ coi hơn không ít.
Dù thường ngày hắn vẫn lạnh mặt, cao ngạo.
Nhưng đối với đám hạ nhân cũng coi như hòa nhã.
“Sáng sớm thế này dậy làm gì?”
Hắn xoay người, kéo ta vào trong lòng.
“Ta phải xuống bếp giúp một tay.”
“Giờ ngươi không còn là nha hoàn đốt lửa nữa, quên rồi sao?”
Hôm nay Triệu trù nương định làm món cá quế chiên giòn kiểu tùng thử và vịt ngọc trai tám bảo, ta muốn học nghề.
Nhưng ngày nào Triệu Trạch Kế ở phủ mà không ra ngoài, ta lại phải ở trong phòng hầu hạ hắn.
Thật phiền phức.
Lúc thì hắn khát muốn uống trà, khi lại đói đòi điểm tâm, mà chỉ gọi mình ta.
Thấy ta hồi lâu không đáp.
Hắn khẽ thở dài: “Ta đâu có ngăn cản ngươi học nghề?
“Muốn học nấu nướng thì cứ mạnh dạng mà học, đi đi.”
“A Mãn, ta chỉ muốn ngươi nói thật lòng với ta thôi.”
Ta lí nhí nói: “Vậy nếu Hầu gia muốn dùng trà thì phải làm sao?”
Hắn liếc ta: “Không có ngươi trong phòng thì ta không chịu nổi sao? Ngươi nghĩ ngươi quan trọng nhỉ?”
Dù lời của hắn có phần khó nghe, nhưng ta lại hiểu ý.
Ta nghĩ lát nữa sẽ làm cho hắn chút bánh trà mới.
Làm bánh hoa sen thôi, thanh mát, dễ ăn, lần trước hắn cũng bảo là khá ngon.
Đến buổi trưa, không hiểu sao hắn lại bực bội, cau có.
“Ngán ngẩm.”
Đĩa bánh hoa sen còn chưa đụng đến một miếng.
Ta thật tội nghiệp, giữa trời nắng chang chang, chèo thuyền đi hái hạt sen, xay thành bột làm bánh hoa sen, thanh mát giải nhiệt.
Mất hơn một canh giờ của ta, vậy mà hắn lại chê.
Ta chẳng buồn chiều theo ý hắn, nghĩ không nên để lãng phí.
Bèn đem một đĩa ra ngoài cửa.
“Tiểu Cố, ăn đi.”
Tiểu Cố ngại ngùng cười: “Để ta đem cho Tiểu Xuân ăn.”
“Cô ấy có rồi, ta để phần riêng rồi.”
Lúc này Tiểu Cố mới vui vẻ nhận lấy.
Thật ra ta cũng không có ý gì với Tiểu Cố.
Dù sao hắn cũng là người trong lòng của tỷ muội tốt của ta, Tiểu Xuân.
Sáng nay Tiểu Xuân còn nhờ ta đưa khăn tay cho hắn.
Cũng vì nhìn thấy người quen nên ta mới thấy thuận mắt hơn.
Nào ngờ, Triệu Trạch Kế đang đứng ngay bên song cửa, gương mặt tối sầm, khó đoán cảm xúc.
Vừa bước vào phòng, hắn liền cất giọng lạnh lùng.
“Ngươi để ý Tiểu Cố rồi sao? Lại còn ra sức lấy lòng.”
“Ngươi đừng quên, ngươi là thông phòng của ta.”
Hắn mà không nhắc đến hai chữ "thông phòng" thì thôi, vừa nhắc tới là ta lập tức nổi giận, chẳng còn khống chế được bản thân.
Ta quên bẵng đi mọi quy củ.
“Thông phòng, thông phòng, ai muốn làm thì làm, ta chưa từng muốn cái danh hão này.”
“Mẫu thân ta cũng chỉ là thông phòng của phụ thân, sau được nâng lên làm thiếp, sinh ra ta phải chịu bao ánh mắt khinh khi từ nhỏ. Ta chẳng muốn bước vào con đường cũ ấy.”
“Hầu gia tốt nhất nên mau chóng bỏ ta đi, để ta trở lại làm nha hoàn đốt lửa.”
Triệu Trạch Kế ngẩn ra một lúc lâu.
Gương mặt hắn hiện lên vẻ lạ lùng.
“Ta chưa bao giờ muốn ngươi làm thông phòng.”
Không muốn? Vậy thì còn gì bằng, thả ta sớm được chừng nào tốt chừng ấy.
09
Nửa tháng sau, ta hiểu rõ ý của Triệu Trạch Kế khi nói không muốn ta làm thông phòng là như thế nào.
Ta vừa định đem đĩa bánh trà mới làm đến tiền sảnh.
Một câu hỏi bỗng khiến ta khựng lại.
“Tiểu Hầu gia, thật sự định đến mùa xuân năm sau sẽ thành thân sao?”
Triệu Trạch Kế nhấp một ngụm trà, khẽ đáp: “Ừ.”
“Còn cái nha hoàn thông phòng kia thì xử lý thế nào?”
Triệu Trạch Kế khẽ thở dài: “Sắp thành thân rồi, nào còn thông phòng gì nữa.”
Ồ, ta hiểu rồi, nếu chủ mẫu tương lai không thích, trong phủ thường sẽ không giữ lại nha hoàn thị tẩm.
Thì ra hắn sắp thành thân rồi?
Chả trách gần đây luôn đối với ta mặt lạnh nhạt.
Hóa ra là chuẩn bị đuổi ta đi sao?
Sau đó, bọn họ ghé sát tai nhau nói nhỏ điều gì đó, ta nghe không rõ.
Chỉ có hai câu lọt vào tai.
“Còn nha hoàn kia thì sao?”
Lần đầu tiên ta thấy biểu cảm của Triệu Trạch Kế lạnh lùng, đầy vẻ chán ghét như vậy.
“Loại nha hoàn chủ động trèo lên giường đó, bán đi là xong.”
Trong lòng ta như có tiếng sét đánh ngang tai, quả nhiên những tình cảm dịu dàng, ân ái của đám quý nhân đều là giả dối.
Chọc giận hắn thì đuổi ta về bếp làm nha hoàn đốt lửa cũng được thôi.
Vậy mà hắn lại nghĩ đến việc đem ta bán đi.
Ta mang đĩa bánh trà lên, lòng buồn bã, chẳng quay đầu lại mà bước đi nhanh.
Trong lòng ta thầm tính toán.
Bạc cũng đã tích đủ rồi.
Tiền vốn để mở quán rượu cũng có.
Tiền dưỡng nuôi mẫu thân cũng đã lo xong.
Ha, cũng nhờ vào số trang sức vàng bạc mà Triệu Trạch Kế đã thưởng cho ta.
Đã đến lúc nghĩ cách rời khỏi nơi này.
Đúng rồi, chỉ còn thiếu khế ước bán thân nữa thôi.
10
Hôm đó ta cắn răng, làm một bàn thức ăn ngon, hâm nóng bình rượu.
Cúi đầu cung kính mời Triệu Trạch Kế uống rượu.
Hắn uể oải xoay chén trong tay: “Nói đi, có chuyện gì?”
Ta bắt đầu bịa chuyện.
“Ta mơ thấy phụ thân ta, người đã mất, muốn lấy lại khế ước bán thân của con gái.”
Hắn liếc nhìn ta.
“Là phụ thân ngươi muốn? Hay là ngươi muốn?”
“Là ta muốn.”
“Sao không nói thẳng?”
“Nói thẳng thì Hầu gia sẽ cho sao?”
“Sẽ không.”
Thế chẳng phải là thế rồi sao.
Ta vốn nghĩ, phụ thân hắn cũng đã qua đời, nhìn ta với thân phận tương tự, biết đâu sẽ đồng cảm một chút.
“Lại đây, rót rượu.”
Ta chẳng vui vẻ gì, di chuyển từng bước chậm chạp.
Hắn gõ nhẹ vào trán ta.
“Ngươi là nha hoàn mà tham bạc, nói không cho liền trưng bộ mặt khó coi.”
Ta cúi đầu, không nhìn hắn: “Nô tỳ không dám.”
“Cầm phong thư trên bàn lại đây, ta sẽ suy nghĩ.”
Ta nghi hoặc tiến tới, nhặt phong thư lên.
Nhìn kỹ lại, đây nào phải phong thư gì đâu.
Rõ ràng là khế ước bán thân của ta.
“Sững sờ làm gì? Cầm lấy đi.”
Ta đứng ngẩn một lúc, rồi lập tức lấy lòng: “Hầu gia anh minh, Hầu gia liệu sự như thần, Hầu gia chính là Phật sống của nô tỳ, sớm đã biết nô tỳ muốn khế ước bán thân.”
Hắn nhàn nhạt nhìn ta một cái.
“Ngươi không phải lén hỏi quản gia Lý chỉ vì chuyện này sao?”