Tốt nhất là không nên làm trái ý hắn.

Lòng ta chợt lạnh.

Chức thông phòng này, xem ra muốn chạy cũng không thoát rồi.

05

Triệu Trạch Kế bị Thánh thượng triệu đi, suốt nửa tháng không thấy tăm hơi.

Ta ở Tây viện của hắn, lại được hưởng thụ những ngày yên bình nhàn nhã.

Giờ đây, danh nghĩa là thông phòng của Tiểu Hầu gia, ta chẳng cần phải làm mấy việc nặng nhọc nữa.

Ngày ngày chỉ quanh quẩn thêu thùa may vá, rồi lén xuống bếp học vài món ăn.

Ngoài việc chịu đựng sự quở trách của lão phu nhân trong Hầu phủ – tức là tổ mẫu của Triệu Trạch Kế – thì cũng chẳng có gì phiền lòng cả.

Hôm ấy bà bắt ta quỳ xuống để răn dạy.

“Ngươi được Trạch ca nhi để ý, ấy là phúc phận của ngươi. Hãy an phận thủ thường, chớ có mơ tưởng hão huyền. Ngày sau có được nâng lên làm thiếp, thì cũng là phúc phận của ngươi.”

Ý bà là ta đừng mê hoặc chủ tử, đừng vọng tưởng tới danh phận chủ mẫu hay quý thiếp gì đó.

Trong lòng ta tấm tắc: Hai bà cháu nhà này, tính tình quả là giống nhau.

Phúc phận này, ta thực chẳng hề mong muốn.

Nếu không phải vì khế ước bán thân còn ở đây, với lại tiền lương của thông phòng cao, thì ta đã chui qua lỗ chó mà chạy mất rồi.

Hơn nữa, làm nha hoàn thông phòng thật chẳng phải là việc dễ dàng gì.

Trăng đã khuất sau tán cây, trong phòng, ánh nến đỏ lay động.

“Ngươi vừa nói gì? Hửm?”

Triệu Trạch Kế nheo đôi mắt phượng, nhìn ta hỏi.

Nghe đám phu nhân quản gia trong phủ nói cũng đúng, nam nhân một khi đã nếm trải chuyện này rồi thì chẳng còn kiềm chế nổi.

Dù trước đây hắn sống thanh tịnh, lãnh đạm, luôn tự cao tự đại, thì Tiểu Hầu gia cũng không ngoại lệ.

Nhìn tấm màn giường lay động không ngừng, trong lòng ta thở dài.

Vì cái chuyện “chẻ củi” này.

Liền mấy đêm rồi ta chẳng được ngủ trọn giấc.

Ta thật nhớ những ngày khi Triệu Trạch Kế còn chưa trở về phủ.

Ta lắp bắp mở miệng: “Ngày tháng còn dài, lâu dài như vậy... chỉ e thân thể Tiểu Hầu gia không tốt thôi.”

“Ý ngươi là thân thể ta không được sao?”

Không phải ý đó mà...

“Không, A Mãn nào dám.”

“Quay người lại.”

Ta không dám trái lệnh, đành làm theo.

Hắn cắn mạnh vào vai lưng ta.

Ái da, hắn là chó sao?

Phẫn nộ khiến ta gan lớn hơn.

“Tiểu Hầu gia, nô tỳ muốn tăng... tiền lương tháng.”

Không thể chịu khổ vô ích được.

Lời hắn cất lên như nghiến răng mà nói: “Tăng? Mắt ngươi chỉ thấy bạc thôi sao? Không còn gì khác à...”

Khác? Còn gì khác chứ?

“Người vì tiền mà chết, chim vì mồi mà vong...”

Không nói câu này thì không sao, vừa nói xong hình như lại chọc giận hắn thêm.

“Ngươi cảm thấy chưa đủ mệt? Hay là ta chưa đủ mãnh liệt?”

...

Ngày hôm sau tỉnh dậy, trời đã gần đến giữa trưa.

Theo lý thì nha hoàn thông phòng không được phép ngủ chung giường với chủ tử.

Triệu Trạch Kế không quản ta, ta dĩ nhiên sẽ không tự chuốc khổ vào thân.

Chiếc giường rộng lớn như vậy, chăn gối ấm áp, thêm ta một người cũng chẳng chiếm bao nhiêu.

Ta ôm lấy góc chăn, cố mở mắt, cảm giác như một cây cải trắng bị sương đêm làm héo rũ, ỉu xìu không chút sức lực.

Còn Triệu Trạch Kế, đã ăn vận chỉnh tề, thần thái sáng láng, khí chất phi phàm.

Thật tức chết ta mà.

Cùng là thức trắng cả đêm, sao lại khác biệt lớn đến vậy.

Triệu Trạch Kế nhìn ta, đôi mắt ẩn chứa nét cười khó đoán.

Chân hắn đã bước ra ngoài, nhưng lại dừng lại nơi hiên nhà.

“Ta đã dặn với quản gia Lý, lương tháng của ngươi sẽ tăng gấp đôi. Còn thứ trên bàn đó cũng thuộc về ngươi.”

Trời đất ơi, đó là cây quạt ngọc bích tám bảo, đáng giá không ít đâu.

Vậy là tiền vốn để mở quán nhỏ của ta chẳng phải sắp đủ rồi sao?

Ta mừng rỡ vô cùng.

06

Từ khi biết có thể kiếm chút bạc từ Tiểu Hầu gia, ta đương nhiên trở nên nhiệt tình hơn hẳn.

Chủ động dâng trà rót nước, bày biện món ăn.

Thỉnh thoảng hắn lại thưởng cho ta vài món đồ chơi nhỏ.

Chỉ là khi hắn muốn chạm vào ta, trong lòng ta lại dâng lên một sự kháng cự lớn.

Ôi, chuyện “chẻ củi” đó, quả thực là khổ ải.

Có lẽ vẻ mặt chán nản của ta đã quá rõ ràng, hắn nhìn ta chăm chú.

“Ngươi sợ ta ư?”

Dưới ánh nến, hàng mi dài dày của hắn rũ xuống như lông quạ, thần sắc bình thản, không thể hiện cảm xúc.

Ta đành thành thật đáp: “Có chút đau.”

Hắn ngẩng lên, có chút sững sờ.

Ta nghĩ hắn sẽ mắng ta là yếu đuối.

Hoặc giống như mấy hôm trước, không quan tâm đến lời ta mà kéo ta lên giường, hành hạ ta đến sống dở chết dở.

Không ngờ, hắn chỉ đen mặt nhìn ta: “Tắt đèn, đi ngủ.”

Những ngày trước, hắn luôn như lò lửa mà dán chặt lấy ta khi ngủ.

Đêm nay chiếc giường thật rộng, giữa giường dường như còn đủ chỗ để thêm hai A Mãn nữa.

Thật là dễ chịu.

Ta cuộn mình trong chăn, ngủ ngon lành.

Trong đêm bị đánh thức hai lần.

Triệu Trạch Kế không hiểu sao tắm đến hai lần.

Giọng trầm thấp: “Nước nóng không cần, lấy nước lạnh.”

Người này có phải có vấn đề không, trời còn đang se lạnh, lại còn tắm nước lạnh đến hai lần, chẳng sợ ảnh hưởng sức khỏe gì cả.

Cũng may, ba ngày nay hắn không chạm vào ta.

Ngày nào cũng đi sớm về muộn, khó mà gặp được mặt.

Trong phủ đồn đãi rằng ta đã bị thất sủng.

Thật ra họ chẳng hiểu, ta chẳng bận tâm chút nào.

Đến ngày thứ tư, khi mặt trời ngả về hướng Tây.

Triệu Trạch Kế trở về.

“Hãy gọi A Mãn đến đây.”

07

Vén rèm bước vào.

Triệu Trạch Kế hôm nay có chút khác biệt.

Bỏ đi chiếc trường bào màu đen thường ngày, thay vào đó là bộ cẩm bào bạc sáng, càng làm nổi bật dung mạo thanh tú, khí độ phi phàm.

Hắn ngồi trên giường, khoan thai mà đường bệ.

“Lại đây.”

Trong lòng ta thầm thở dài.

Tối nay, e rằng lại khó tránh khỏi chuyện “chẻ củi”.

“Qua đây đọc sách.”

“Đọc sách?”

Lẽ nào lại là cuốn sách “bí kíp” sao?

Tên vô lại này, tự mình đọc là được rồi, còn bắt ta xem cùng, thật không biết xấu hổ.

Ta cúi đầu như chim cút, lặng lẽ nhích lại gần.

Ơ, đúng là xem sách thật, lại còn là cuốn Lạc Chương Tập.

Triệu Trạch Kế chẳng mấy khi đọc sách, cùng lắm chỉ đọc chút binh thư trong thư phòng.

Từ khi nào hắn lại thích sách viết về tình cảm nam nữ, cảnh đời dân dã thế này.

“Cái sách vớ vẩn này, đọc đúng là phí thời gian của ta.”

Ta biết ngay mà.

Hắn ném quyển sách qua một bên, tay đưa qua chỗ ta.

Nhưng hôm nay hắn lại khác hẳn mọi khi.

Động tác của hắn dịu dàng hơn nhiều.

Chỉ là có chút chần chừ, vừa hôn vừa hỏi ta:

“Như vậy, có tốt không?

“Còn như thế này thì sao?

“Thế này nữa thì sao?”

Những nụ hôn như cánh lông vũ rơi nhẹ lên người ta.

Cộng thêm gương mặt tà mị, đẹp đến mê hoặc của hắn.

Ta suýt chút nữa đã mềm lòng.

“A Mãn, nói gì đi, hửm?”

Ta vòng tay qua cổ hắn.

Hôn lên môi hắn.

Đôi mắt hắn bừng sáng.

Thật ra, chỉ là ta cảm thấy hắn nói quá nhiều mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play