"Vào đi", Mộc Ly lùi sang một bên để Hướng Nghị vào.
Cố Ngọc Ngôn cũng lách người đi vào.
Mộc Ly liếc nhìn anh ta một cái: "Đứng đây đợi tôi một lát, tôi vào trong mang ghế ra".
"Tôi giúp cô", Hướng Nghị hiểu rõ nỗi băn khoăn của Mộc Ly, dù sao cô cũng là một cô gái trẻ, để người khác nhìn thấy cô ở cùng hai người đàn ông trong phòng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô.
Thế nhưng, Mộc Ly không nghĩ nhiều như vậy, đơn giản là cô không thích Cố Ngọc Ngôn nên không muốn để anh ta vào nhà mà thôi.
Sau khi chuyển ghế đẩu ra, Mộc Ly ngồi xuống.
Hướng Nghị cũng ngồi xuống cạnh cô.
Cố Ngọc Ngôn bĩu môi, cũng theo ngồi xuống: "Đúng là không có lễ phép".
Tốt xấu gì anh ta cũng là khách, vậy mà cô lại đối đãi như vậy.
Mộc Ly vờ như không nghe thấy lời của Cố Ngọc Ngôn: "Bác sĩ Hướng, anh tìm tôi có việc gì à?"
Hướng Nghị liếc nhìn Cố Ngọc Ngôn một cái: "Tôi có một người bác, ông ấy đang định sang thăm tôi, ngày mai cô có rảnh không? Có thể tiếp đãi ông ấy cùng tôi không?"
Mộc Ly nhíu mày, tỏ vẻ khó hiểu nhìn Hướng Nghị. Cô và Hướng Nghị cũng không quá thân thiết, bảo cô đi theo anh ta tiếp bác anh ta là có ý gì?
Vành tai Hướng Nghị thoáng đỏ lên: "Người bác kia của tôi đến là để nhận đồ đệ, tôi cảm thấy y thuật của cô không tệ nên muốn để cô thử xem sao".
Lúc anh nhận được điện thoại của bác Triệu, anh đã nói rất nhiều điều hay về Mộc Ly, theo anh thấy thì cô rất có thiên phú về y học, nếu có thể bồi dưỡng thật tốt, chắc chắn tương lai sẽ gặt hái được thành tựu trong giới y thuật.
Mộc Ly có hơi ngạc nhiên, sau đó nhoẻn miệng cười: "Cảm ơn! Tôi không muốn bái sư".
"Có một vài người vốn rất kiêu căng tự đại, cho rằng bản thân có bản lĩnh, nhưng thật ra thì cái gì cũng không biết", Cố Ngọc Ngôn hừ một tiếng, trào phúng.
Mộc Ly lạnh lùng nhìn anh ta: "Anh tìm tôi có việc gì?"
"Tôi đến để xem cô tự cao bao nhiêu thôi, cũng chỉ có tên ngốc Giang Hạ kia mới bị cô lừa gạt", Cố Ngọc Ngôn cười lạnh, đứng dậy: "Sau này cách xa Giang Hạ một chút, nếu để tôi biết cô còn liên hệ với cậu ta, tôi sẽ cho cô biết thế nào là hối hận".
Mộc Ly cũng đứng lên, ánh mắt cô lạnh lùng, giọng điệu càng rét lạnh hơn: "Nhà anh ở biển hả? Quản rộng vậy? Đến phiên anh quản chuyện tôi liên hệ với ai à?"
"Cô!", Cố Ngọc Ngôn siết chặt nắm đấm, phát ra âm thanh "răng rắc". Nếu cô không phải phụ nữ, anh ta đã sớm vung nắm đấm. Ở Vân Thành, còn chưa có ai dám khiêu khích anh ta như vậy.
Hướng Nghị bước lên ngăn trước mặt Mộc Ly: "Anh muốn đánh nhau thì để tôi tiếp".
Mộc Ly duỗi tay kéo anh ta lại, lạnh lùng nhìn Cố Ngọc Ngôn: "Cút ra ngoài! Không thì tôi sẽ khiến anh hối hận ngay bây giờ".
Ánh mắt cô trong trẻo mà lạnh lùng, khiến tim Cố Ngọc Ngôn bất giác đập mạnh, chân anh ta vô thức lùi về sau nửa bước, ý thức được động tác của mình, anh ta ảo não cắn răng, hung hăng trừng Mộc Ly một cái rồi xoay người rời đi. Anh ta tuyệt đối không thừa nhận, vừa nãy, có một khoảnh khắc, trong lòng anh ta nảy sinh sợ hãi. Cùng lắm chỉ là một con nhóc ở nông thôn, sao anh ta có thể sợ cho được?
Mộc Ly thu hồi ánh mắt: "Bác sĩ Hướng, tôi xin nhận lòng tốt của anh".
Đối diện với cặp mắt sáng như sao trời của Mộc Ly, tim Hướng Nghị bất giác chậm lại một nhịp, mặt anh đỏ bừng lên, mắt mở to: "Không có gì, tôi nhớ Giang Hạ chính là vị chủ nhiệm của tiệm thuốc quốc doanh, vừa nãy người kia muốn cô không liên hệ với anh ta nữa, có phải cô đã nghỉ việc ở tiệm thuốc rồi không?"
"Ừm", Mộc Ly gật đầu, chuyện này cũng không có gì phải giấu giếm.
"Vậy cô đến trạm y tế làm đi, một mình tôi cũng bận tối mặt, sắp gánh không nổi nữa".
"Không được", Mộc Ly không chút do dự từ chối. Cô không muốn có liên hệ quá gần gũi với Hướng Nghị.