Ông đã viết di chúc, yêu cầu con cháu trông coi tài sản cho thế hệ sau của Mộc Ly, nếu một ngày nào đó ông gặp được con cháu của Mộc Ly, ông sẽ trả lại toàn bộ tài sản cho gia đình họ.
"Ông nội! Ông nội!" Giọng nói vui vẻ của Dư Tuyết từ xa truyền đến.
Mộ Dung Tiêu nhìn ra ngoài, khi nhìn thấy hai người đi theo Dư Tuyết, ông sững sờ tại chỗ.
Mộ Dung Tiêu run rẩy đứng lên, đôi mắt đục ngầu từ từ ươn ướt, ông không chớp mắt nhìn hai người đang đi về phía mình, sợ hai người trước mặt trong nháy mắt sẽ biến mất.
"Ông nội!" Dư Tuyết chạy tới trước mặt Mộ Dung Tiêu, đưa tay nắm lấy cánh tay anh,"Con gặp họ trên đường, họ nói muốn đến gặp ông, nên con đưa họ tới đây. Ông ngồi xuống trước đi, đừng kích động quá." Sức khỏe của ông nội đã không còn tốt, cô lo lắng ông kích động có thể sẽ không chịu nổi, vậy là chữa lợn lành thành lợn què rồi.
Mộ Dung Tiêu lắc đầu, thu tay lại, chậm rãi đi về phía Mộc Ly và Hàn Liệt. Lúc này, ông dường như quay trở lại thời điểm lần đầu tiên gặp họ, khi đó họ vẫn còn trẻ như này, họ xuất hiện trong cuộc đời ông như một tia nắng, soi sáng cả cuộc đời.
"Là hai người sao..." Giọng nói của ông có chút run rẩy, ánh mắt ông nhìn tràn đầy mong đợi. Nếu có thể nhìn thấy họ trước khi chết, ông sẽ chết không hối tiếc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play