Mộc Chính nhìn bánh vàng óng, nhịn không được nuốt nước miếng: "Em đi rửa mặt đánh răng đây!"
Cậu cảm thấy mình bây giờ thật hạnh phúc, sẽ không còn những ngày ăn không đủ no nữa, hơn nữa, chị còn dạy cậu học chữ, chị nói, đợi đến tháng chín khai giảng, chị sẽ đưa cậu và Tiểu Linh đến trường.
Đợi Mộc Linh và Mộc Chính rửa mặt xong, Mộc Ly dọn điểm tâm ra bàn, rồi gọi bọn nhỏ vào ăn.
Hai đứa nhóc vừa ăn cháo, vừa ăn bánh bao và bánh nướng, trên khuôn mặt non nớt tràn đầy hạnh phúc.
"Chị, bọn em phải đi làm rồi", trong tay Mộc Linh và Mộc Chính xách theo một cái túi, bên trong là cơm trưa mà Mộc Ly đã chuẩn bị sẵn cho chúng.
"Ừm", Mộc Ly vẫy tay chào tạm biệt hai đứa nhóc và dõi mắt nhìn theo bóng lưng chúng.
Sau khi dọn dẹp nhà cửa, Mộc Ly liền tiến vào không gian, bắt đầu một ngày tu luyện. Hiện tại, cô muốn bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, chỉ có như vậy, cô và em trai, em gái mới không bị người ta bắt nạt.
Mộc Linh vác giỏ trúc đi đến khu vực cắt cỏ heo, đang đi thì thấy có một người thanh niên điển trai, cưỡi xe đạp hướng về phía mình.
"Em gái", Cố Ngọc Ngôn gọi Mộc Linh.
Mộc Linh nghi hoặc dừng bước, chỉ vào mình: "Anh gọi em à?"
Cố Ngọc Ngôn mỉm cười gật đầu: "Anh muốn hỏi thăm một chút, em biết đường đến nhà Mộc Ly không?"
Mộc Linh sững sờ, thoáng đánh giá Cố Ngọc Ngôn: "Anh tìm chị Mộc Ly làm gì?"
"Anh nghe nói y thuật của cô ấy rất tốt nên định nhờ cô ấy xem bệnh giúp người nhà anh", Cố Ngọc Ngôn cười đáp, đồng thời lấy từ trong túi ra mấy viên kẹo đưa cho Mộc Linh: "Em gái, ăn kẹo đi".
Mộc Linh liếc nhìn kẹo trong tay Cố Ngọc Ngôn, không có ý định nhận lấy: "Chị của em không biết y thuật, anh tìm nhầm người rồi".
Nói xong, cô bé không để tâm đến Cố Ngọc Ngôn mà đi thẳng lên núi.
"Em gái, em gái, em chờ chút".
Cố Ngọc Ngôn càng gọi, Mộc Linh càng đi nhanh hơn, chẳng mấy chốc, bóng dáng cô bé đã biến mất ở đằng xa.
"Đi nhanh thật", Cố Ngọc Ngôn khẽ hừ một tiếng, tiếp tục đạp xe vào trong thôn. Mộc Linh không nói thì anh ta sẽ đi tìm những người khác để hỏi, không tin là không tìm ra chỗ ở của Mộc Linh.
Mộc Linh dừng bước, cô bé phát hiện hôm nay mình rất có tinh thần, vừa chạy một đoạn đường mà không hề cảm thấy mệt mỏi gì cả, hơn nữa, hôm nay bước chân cô cũng nhanh hơn bình thường. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
"Tiểu Linh!", nhìn thấy Mộc Linh, Tiểu Hồng liền vẫy tay gọi.
"Đến đây", Mộc Linh đáp lời rồi chạy vội về phía bạn mình.
Cố Ngọc Ngôn nhanh chóng hỏi được địa chỉ nhà Mộc Ly, anh ta tìm đến nơi, nhẹ nhàng gõ cửa sân: "Có ai ở nhà không?"
Đợi một lát, bên trong vẫn không có ai đáp lại.
Cố Ngọc Ngôn dùng sức gõ cửa: "Có ai ở nhà không?"
"Anh tìm ai?", một giọng nói trầm khàn vang lên.
Cố Ngọc Ngôn quay đầu nhìn thì thấy đó là một người thanh niên mặc sơ mi trắng, có vẻ ngoài lịch lãm: "Việc này liên quan gì đến anh?"
Hướng Nghị nhíu mày, bước lên trước một bước, đưa tay gõ cửa: "Mộc Ly, cô có nhà không?"
Hôm nay anh đến tìm Mộc Ly có việc, anh biết, cứ cách ngày cô sẽ có ở nhà.
Mộc Ly đang tu luyện thì nghe rắn lục nhỏ báo là có người gõ cửa, cô bèn rời khỏi trạng thái tu luyện, lách mình ra không gian, rồi đi đến mở cửa. Khi nhìn thấy hai người bên ngoài, trong mắt cô lóe lên tia nghi hoặc.
"Mộc Ly, tôi có thể vào không?", Hướng Nghị cười hỏi. Không biết có phải ảo tưởng của anh hay không, mà anh có cảm giác làn da của Mộc Ly dường như trắng lên một chút.