Mộc Ly dừng bước, liếc nhìn mẹ đứa bé, đối diện đôi mắt trong trẻo ngân ngấn nước của cô ta, cô nhìn thấy trong đó tràn đầy khẩn cầu, bất giác thở dài một hơi, đi đến bên cạnh đứa bé trai, ngồi xổm xuống và lấy ra ngân châm, kế đó, cô cởi bỏ quần áo của nó, dùng ngân châm trong tay đâm vào thân thể nó.
"Cô làm gì đó?", thấy thế, bố đứa bé trợn trừng mắt, anh ta siết chặt nắm tay phát ra âm thanh "răng rắc". Anh ta biết trong Trung y có thuật châm cứu, thế nhưng anh ta không biết y thuật của cô nhóc này có ổn không, có khi nào làm bệnh tình của con anh ta trầm trọng thêm hay không, nói thật, anh ta không dám mạo hiểm như vậy.
Mẹ đứa bé liền bước đến ngăn cản chồng mình: "Anh đừng nóng!"
Lúc này, cô ta cũng không biết nên làm thế nào, vừa rồi, cô ta có thể cảm nhận được rất rõ là hô hấp của Tiểu Kiệt đang dần suy yếu.
Cô ta đã từng trải qua cảm giác như vậy, bởi vì trước khi chết, mẹ cô ta cũng nằm trong ngực cô ta. Khi đó, mẹ cũng thế, hô hấp dần suy yếu cho đến khi hoàn toàn biến mất. Vì lẽ đó, cô ta mới đồng ý đánh cược một lần.
"Em cản anh làm gì? Lỡ như Tiểu Kiệt xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ? Em tránh ra, để anh đưa Tiểu Kiệt đến bệnh viện", bố bé trai đẩy vợ mình ra, rồi vọt về phía Mộc Ly, nắm đấm giơ lên hướng thẳng về phía cô.
Có điều tay anh ta còn chưa đụng vào người Mộc Ly thì đã bị bắt lại.
"Anh làm gì đấy?", Giang Hạ trừng mắt nhìn người đàn ông.
"Chủ nhiệm Giang", người đàn ông này vốn là cư dân ở khu phố này, nên đương nhiên là có biết Giang Hạ, cũng bởi vì biết rõ y thuật của Giang Hạ nên anh ta đã lựa chọn đưa con trai đến tiệm thuốc ngay khi xảy ra chuyện.
"Mộc Ly đang trị liệu giúp con anh, sao anh lại đánh cô ấy?", Giang Hạ nghiêm khắc chất vấn. May mà anh ta quay về kịp, bằng không thì Mộc Ly đã bị thương rồi.
"Cô ta có thể chữa cho con tôi thật à?", người đàn ông liếc nhìn Mộc Ly bằng ánh mắt khó có thể tin được, trông dáng vẻ của cô gái đâu có điểm nào giống với một bác sĩ.
"Đợi lát nữa anh sẽ rõ, nếu còn dám ra tay lần nữa, sau này đừng có đến tiệm của tôi mua thuốc", Giang Hạ hất tay người đàn ông ra, rồi quay sang nhìn Mộc Ly.
Mộc Ly đứng dậy, nhìn mẹ của bé trai: "Con của cô đã thoát khỏi nguy hiểm, đợi 10 phút nữa, rút ngân châm trên người thằng bé xuống là được".
"Cám ơn! Cám ơn!", mẹ bé trai cảm kích cúi đầu với Mộc Ly.
Cô lắc đầu cười, nhấc chân đi về phía quầy thuốc, lấy ra giấy và bút, kê một phương thuốc đưa cho nhân viên: "Bốc thuốc đi".
"Tiểu thân y, đáng lẽ ra cô không nên ra tay, vừa nãy thiếu chút nữa cô đã bị đánh rồi".
"Rõ ràng là cô có lòng tốt, bọn họ không nhận thì thôi đi, nếu đổi lại là tôi, tôi sẽ không để ý đến bọn họ".
Mộc Ly cười đáp: "Tôi không muốn nhìn một đứa bé cứ thế chết đi".
"Tiểu thần y".
Mộc Ly liếc nhìn đồng hồ rồi đi đến bên cạnh bé trai, ngồi xổm xuống, rất ngân châm trên người nó.
"Chị! Cám ơn chị!", bé trai vừa mới tỉnh, nó biết là Mộc Ly đã cứu mình nên nói lời cảm ơn.
"Đừng khách sáo!", đối diện với nụ cười tươi rói của bé trai, tâm trạng Mộc Ly thoáng chốc trở nên sáng sủa, cô duỗi tay xoa xoa đầu nó.
"Tiểu thần y! Cám ơn cô! Vừa nãy là tôi không tốt, tôi nóng nảy quá, tôi xin nhận lỗi với cô, xin lỗi!", người đàn ông áy náy bước đến, cúi đầu với Mộc Ly.
Vừa nãy chủ nhiệm Giang đã nói với anh ta, nếu không phải Mộc Ly kịp thời ra tay thì con anh ta sẽ không sống qua nổi 1 phút, dù bọn họ có đưa đến bệnh viện thì cũng đã trễ.