Nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, Mộc Ly liền thu hồi suy nghĩ.
"Sao bên ngoài lại ồn như vậy? Để tôi ra xem thử!", Vương Hiểu Phượng đứng dậy, đi ra ngoài.
Mộc Ly cũng đuổi theo sau.
"Các người mau giúp con trai tôi bốc thuốc, bắt đầu từ sáng nay, nó hết ói lại đi ngoài", một đôi vợ chồng ôm một đứa bé trai khoảng bảy tám tuổi, lo lắng nói với nhân viên của tiệm thuốc.
"Tình trạng thế này thì các người nên đến bệnh viện đi!", nhân viên cũng không dám tùy tiện bốc thuốc, lỡ như xảy ra chuyện gì thì bọn họ không gánh vác nổi.
"Ọe...", bé trai lại ói, mặt nó trắng bệch, trông rất đáng sợ.
"Đừng chần chừ nữa, các người mau đưa thằng bé đi bệnh viện đi", thấy thế, nhân viên lên tiếng khuyên nhủ. Trước kia bọn họ cũng gặp phải tình huống như thế này, chủ nhiệm Giang luôn khuyên những... bệnh nhân kia đến bệnh viện. Chỉ khi là bệnh vặt, như cảm mạo, phát sốt, đau lưng, ... thì chủ nhiệm Giang mới hỗ trợ trị liệu và bốc thuốc giúp.
Đột nhiên toàn thân bé trai run lên, mồm bắt đầu sủi bọt mép.
"Tiểu Kiệt, con đừng làm chúng ta sợ, bố sấp nhỏ, chúng ta mau đưa Tiểu Kiệt đến bệnh viện...", nhìn thấy con trai như vậy, mẹ đứa bé sợ tới mức chân tay run rẩy, nước mắt ào ào tuôn ra.
Trong lúc nhất thời, bố bé trai cũng không biết nên làm thế nào: "Được... Được... Chúng ta đi nhanh đi..."
Mộc Ly đi đến trước, liếc nhìn sắc mặt bé trai, trong lòng cô liền sáng tỏ: "Các người mau đặt đứa bé xuống, để tôi xem tình huống của nó".
Với dáng vẻ của bé trai lúc này, nếu cấp cứu trễ, e rằng nó sẽ mất mạng.
Hai người nhìn về phía Mộc Ly thì thấy chỉ là một cô nhóc độ khoảng 17,18 tuổi.
"Cô đừng có cản trở, lỡ con tôi xảy ra chuyện gì thì cô có chịu trách nhiệm nổi không?"
"Mau tránh ra!"
"Tình trạng của thằng bé rất nguy hiểm, giờ đưa đi bệnh viện sợ là không kịp", Mộc Ly không thể trơ mắt nhìn một tính mạng mất đi như vậy.
"Cô nói bậy bạ gì đó, tránh ra, bằng không thì chớ trách tôi không khách sáo", bố bé trai giơ nắm đấm lên, dọa đánh Mộc Ly. Lúc này anh ta đang rất vội, hai vợ chồng họ chị có một đứa con trai, nếu thằng bé mà xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng không muốn sống nữa.
Vương Hiểu Phương tiến đến: "Tiểu thần y, bọn họ không muốn thì thôi đi, cứ để bọn họ đến bệnh viện".
Mộc Ly liếc nhìn bé trai, thấy hô hấp của nó ngày càng suy yếu.
Người đàn ông tái mặt, trừng mắt với Mộc Ly: "Tránh ra!"
Con trai là mạng của vợ chồng họ, sao anh ta có thể giao nó cho một con nhóc miệng còn hôi sữa được chứ?
Vương Hiểu Phượng trừng người đàn ông: "Con người anh sao thế hả? Tiểu thần y có lòng tốt muốn trị liệu cho con trai các người, các người chẳng những không cảm kích mà còn muốn đánh người, đúng là chó cắn Lã Động Tân mà, không nhìn ra lòng tốt của người khác. Tiểu thần y, cô đừng để ý đến bọn họ nữa, cứ để bọn họ đi bệnh viện đi".
Mộc Ly cũng không cưỡng cầu nữa, cô lui sang một bên, dù sao thì nên nói, cô cũng đã nói rồi, đây vốn là lựa chọn của bọn họ.
Mẹ của bé trai cảm giác được hơi thở con trai ngày càng suy yếu, cô ta vô cùng lo lắng, bèn cắn răng nhìn về phía Mộc Ly: "Cô thật sự có thể chữa được cho con tôi?"
Cô ta nghe thấy Vương Hiểu Phượng gọi Mộc Ly là Tiểu thần y, có lẽ cô bé này cũng có chút bản lĩnh. Bệnh viện ở cách đây khá xa, dù đi xe đạp cũng phải mất nửa tiếng, lỡ như con trai thật sự gặp chuyện không may, cô ta cũng không muốn sống nữa.
Mộc Ly không trả lời mẹ của bé trai, mà xoay người chuẩn bị rời khỏi đó.
Liếc nhìn bé trai trong ngực mình rồi mẹ bé cẩn thận đặt nó xuống đất: "Bác sĩ, cô mau trị cho nó đi".
"Tiểu Phương", bố bé trai không đồng ý kêu lên.
Mẹ bé không để ý đến chồng, mà chỉ chăm chú nhìn Mộc Ly bằng ánh mắt cầu khẩn: "Xin cô, cầu xin cô hãy cứu lấy con tôi".