Sau nửa tháng tĩnh dưỡng, vết thương trên thân thể Lăng Thần đã đỡ hơn nhiều. Tuy sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt, bước đi có phần chậm rãi, nhưng linh lực trong cơ thể đã ổn định trở lại. Đôi mắt sâu thẳm của y trở nên trầm lặng hơn bao giờ hết, không còn là vẻ lạnh nhạt vô tình thường ngày, mà là một sự tỉnh ngộ đầy áp lực và trách nhiệm.
Một buổi sớm mai, Lăng Thần triệu tập các trưởng lão rồi tuyên bố trước toàn môn:
“Lần này là ta sơ suất, khiến tông môn tổn thất lớn như vậy. Cảnh giới Hóa Cảnh... đã không còn đủ để ứng phó với cơn sóng gió kế tiếp. Ta sẽ bế quan ba tháng, vừa tịnh dưỡng, vừa tìm đường đột phá.”
Nói xong, y chỉ để lại vài câu dặn dò rồi rời đi. Bóng áo trắng phiêu dật giữa màn sương sớm, như một vệt sáng cô tịch, mang theo quyết tâm gột rửa bản thân trong cõi tịch mịch sâu thẳm.
---
Về phần Diệp Vân, sau trận chiến kinh hoàng ấy, cậu vẫn luôn nhớ như in hình ảnh sư tôn máu me đầy mình, cả bầu trời rực đỏ ánh kiếm khí, tiếng la hét xen lẫn tiếng yêu thú gầm rú, và cơn bất lực siết lấy tim cậu khi phải trốn trong kết giới bảo hộ, không thể làm gì ngoài trơ mắt nhìn người mình kính trọng nhất liều mạng chiến đấu.
Tối đó, khi y nằm hôn mê, Diệp Vân cả đêm không ngủ. Lần đầu tiên, cậu cảm thấy mình thật nhỏ bé. Cảm giác ấy không phải là sợ hãi, mà là đau đớn—đau vì bất lực.
Trước nay, cậu luôn mang trong mình tâm lý "ta là nhân vật xuyên không", là người biết trước cốt truyện, sẽ được nhân vật chính che chở, sẽ không chết. Nhưng thế giới này... không phải truyện tranh, càng không phải mơ mộng thiếu niên.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT