Lăng Thần đứng dưới tán cây, ánh mắt dõi theo từng đường kiếm của thiếu niên, sâu trong đáy mắt dường như gợn lên một tia dao động khó tả.
Thiếu niên ấy, rõ ràng linh căn đã bị phong ấn, vậy mà mỗi lần xuất chiêu đều mang theo khí vận sắc bén, bước chân nhẹ nhàng nhưng vững vàng, thân ảnh uyển chuyển như nước, ánh kiếm loáng lên như gió lướt qua hồ thu. Kiếm pháp mà hắn truyền, cậu đều lĩnh hội được không ít — thậm chí đôi khi còn tự mày mò ra cách vận dụng mới, mang theo một chút tinh quái, một chút tự do không thể gò ép.
Lăng Thần hơi nhíu mày, lẩm bẩm:
“Bị phong ấn mà vẫn thể hiện được tài năng thế kia… Đúng là không bình thường.”
Gió sớm lùa qua tà áo trắng rộng, mang theo mùi hương quen thuộc của núi rừng. Hắn cụp mắt xuống, trầm mặc thật lâu.
Đã bao lâu rồi hắn không tiến thêm bước nào?
Hóa Cảnh trung kỳ, đã dừng lại suốt mấy năm.
Tâm pháp tu luyện đều đã thông thấu, cảnh giới trước mắt cũng đã tinh luyện vô số lần — thế nhưng, giống như có một tầng màn mỏng trong suốt chắn ngang, rõ ràng thấy được phía sau, lại không thể nào bước qua.
Trước đây, hắn từng nghĩ chỉ cần thêm thời gian, thêm khổ luyện, là có thể phá giải. Nhưng càng lặng lẽ nhìn đồ đệ ngày một trưởng thành, càng nhận ra:
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT