Chương 1 – Đứa trẻ từ nơi khác đến

Bầu trời mù sương, ánh nắng mờ nhạt xuyên qua tán lá rậm rạp, đổ xuống mặt đất những vệt sáng đứt đoạn. Gió núi thổi nhẹ, mang theo hơi lạnh và mùi cỏ non ẩm ướt. Một con suối nhỏ róc rách chảy ngang qua khu rừng tĩnh mịch, uốn lượn như dải lụa bạc mỏng manh.

Ở giữa khu rừng yên tĩnh ấy, có một thân thể nhỏ bé đang nằm bất động trên thảm cỏ xanh mềm. Cậu bé chỉ chừng mười tuổi, tóc tai rối bù, y phục cũ kỹ dính đầy bùn đất. Đôi mày cau lại như đang vật lộn với cơn đau đầu dữ dội, mãi cho đến khi cậu khẽ rên lên một tiếng, rồi từ từ mở mắt.

...Đây là đâu? – Diệp Vân nheo mắt nhìn lên bầu trời lạ lẫm. Mình… không chết? Không phải vừa mới bước ra khỏi tàu điện ngầm sao?

Cậu ngồi bật dậy, đảo mắt xung quanh. Mọi thứ quá thật. Không phải là mơ. Mùi cỏ, tiếng gió, cả cái lạnh len vào trong áo – đều sống động đến từng chi tiết. Rồi cậu chạm vào ngực mình – cơ thể… nhỏ lại?

Cúi xuống nhìn đôi tay gầy gò nhỏ bé, Diệp Vân cứng người.

“…Thế quái nào… mình xuyên rồi sao?” – Cậu lẩm bẩm, rồi khựng lại. Một dòng ký ức trào về trong đầu, như đoạn phim tua ngược: Cuốn tiểu thuyết võ hiệp mà cậu từng đọc, câu chuyện về một sư tôn lạnh lùng và đồ đệ si tình… Không sai, đây là chính là thế giới đó.

Chẳng lẽ… mình xuyên vào đúng cuốn truyện đó?

Còn đang rối loạn vì hàng loạt câu hỏi, bỗng một giọng nói trầm tĩnh vang lên từ sau lưng.

“Ngươi tỉnh rồi?”

Diệp Vân giật mình quay lại. Một nam nhân áo trắng đang đứng dưới tán cây cổ thụ, ánh nắng xuyên qua kẽ lá rọi lên khuôn mặt hắn – lạnh lùng, tuấn tú, và hoàn mỹ đến mức khiến người ta không dám nhìn lâu.

Lăng Thần.

Sư tôn.

Chính là nhân vật quan trọng trong cuốn truyện đó.

“Ta… là ai?” – Diệp Vân vội vàng giả vờ sợ hãi, đôi mắt đảo quanh lo lắng. “Con không nhớ gì cả… chỉ nhớ là… trời rất lạnh…”

Lăng Thần không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn cậu như muốn nhìn thấu tất cả.

Một lúc sau, hắn mới khẽ nói: “Ngươi không nhớ gì? Kể cả tên mình?”

Diệp Vân cúi gằm mặt, gật đầu, giọng nhỏ như muỗi: “Con… con nghĩ tên con là… Diệp Vân…”

“Diệp Vân.” Lăng Thần lặp lại, giọng lãnh đạm. “Tên không tệ.”

Lăng Thần lặng lẽ quan sát cậu bé đang đứng run rẩy giữa gió núi. Cậu nhỏ nhắn, gầy gò, mái tóc rối tung, quần áo cũ kỹ, rõ ràng là không xuất thân từ nơi nào danh môn. Thế nhưng… ánh mắt kia – ánh mắt ấy quá sâu, quá tỉnh táo. Không giống một đứa trẻ mười tuổi, càng không giống kẻ vô tri.

Hắn chậm rãi bước đến, đứng đối diện cậu. “Ngươi không có gia tộc, không có ký ức, lại xuất hiện giữa vùng núi cấm. Ngươi nghĩ ta nên làm gì với ngươi?”

Diệp Vân ngẩng lên, giả vờ run rẩy: “Xin tiền bối… đừng giết con…”

Lăng Thần cười khẽ, nhưng trong mắt chẳng có ý cười. “Nếu ta muốn giết, ngươi đã sớm chết rồi.”

 Ánh mắt hắn lặng lẽ lướt qua người cậu, dừng lại ở ngực và đan điền. Một tia nghi hoặc lóe lên trong mắt hắn, nhưng rất nhanh đã bị che giấu.

Hắn cúi người, đưa một ngón tay chạm nhẹ vào trán cậu bé. Một luồng linh lực mỏng manh thoát ra, khiến Diệp Vân rùng mình.

“Có linh căn.” Hắn trầm giọng. “Nhưng bị phong ấn.”

Diệp Vân nghe xong muốn trợn mắt, nhưng cố kiềm lại. Linh căn? Phong ấn? Mình còn chưa biết tu luyện là gì… cái thế giới này thật không đơn giản.

Lăng Thần ngước mắt nhìn trời: “Ngươi muốn sống, thì đi theo ta. Trên núi này, dã thú ăn thịt người không ít.”

Dẫu sao đây cũng là nơi xa lạ nguy hiểm trùng trùng chả rằng đi theo hắn , đến đâu rồi tính tiếp. Diệp Vân ngoan ngoãn gật đầu. “Vâng… Sư phụ…”

“Sư phụ?” Lăng Thần nhướn mày.

Diệp Vân đỏ mặt giả ngây: “A… con tưởng người là sư phụ gì đó… hay không được gọi như vậy?”

Lăng Thần cười nhạt. “Tự tiện nhận người làm thầy, cũng can đảm thật.”

“Con… nếu không theo người… chẳng biết đi đâu…”

“Được.” Lăng Thần xoay người bước đi.

 “Từ hôm nay, ngươi là đệ tử của ta. Đừng khiến ta hối hận.”

“Vâng!” – Diệp Vân lật đật chạy theo, nhưng trong đầu lại thở dài.

Giả vờ làm trẻ con, dễ đâu… Cứ thế này mãi, chắc mình diễn lố mất.

Tối đến, mây mù phủ xuống đỉnh cốc, trăng non mờ nhạt như bị màn sương che khuất. Tiểu viện mà Diệp Vân được phân nằm phía sau Tàng Phong điện, tường trắng mái ngói xám, vài nhành trúc rủ xuống mái, gió lùa qua phát ra những tiếng lách cách khe khẽ.

Cậu ngồi một mình trên giường gỗ đơn sơ, nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài là khoảng sân lát đá, cạnh đó có một cái giếng cổ – miệng giếng loang lổ rêu xanh, nước sâu hun hút, nghe nói từ đời tổ sư khai phái đã tồn tại, nhưng rất ít người đến gần. Trong bóng tối, ánh trăng phản chiếu lên mặt nước, dập dềnh như ánh mắt ai đó đang dõi theo từ bên dưới.

Diệp Vân rùng mình.

“Đây không phải thế giới cũ... nhưng cũng chẳng phải nơi an toàn.” – cậu nghĩ thầm, rồi bất giác siết chặt vạt áo. Dù trong đầu đã là người trưởng thành, nhưng sống trong thân thể nhỏ bé này khiến cậu cảm nhận rõ rệt sự mong manh. Một sai lầm thôi, rất có thể phải trả giá bằng mạng sống.

Tiếng gõ cửa vang lên ba nhịp đều đều.

Cậu chạy ra mở cửa.

Là Tuyết Linh – nữ đệ tử ban sáng. Tay cô bưng một khay đồ ăn nóng hổi, bên trên có bát cháo thơm và một ít dưa muối.

“Sư phụ dặn mang tới cho tiểu sư đệ.” – Cô mỉm cười. “Mới nhập môn chắc còn chưa quen. Có gì không hiểu thì cứ hỏi ta.”

Diệp Vân lễ phép nhận lấy, cúi đầu.

“Cảm ơn Linh tỷ… tỷ thật tốt.”

Tuyết Linh khẽ cười.

“Miệng ngọt lắm đấy. Nhưng nhớ nhé, trong Tàng Phong cốc, đừng dễ tin ai.”

Ánh mắt cô thoáng liếc về phía sau, như thể cảnh giác với điều gì.

Cô rời đi. Diệp Vân khép cửa lại, lòng hơi nặng nề.

Cậu ngồi xuống, vừa ăn cháo vừa nghĩ: “Ngay cả đệ tử trong cốc còn không tin nhau… thì Lăng Thần là loại người thế nào?”

Bỗng, một giọng nói vang lên ngoài sân:

“Tiểu tử.”

Là Lăng Thần.

Diệp Vân vội đặt bát xuống, chạy ra, mắt mở to như trẻ con vừa bị gọi dậy lúc nửa đêm.

“Dạ… sư phụ?”

Lăng Thần đứng cạnh giếng, bóng áo trắng bay phấp phới. Gương mặt hắn dưới ánh trăng mang vẻ siêu phàm thoát tục, nhưng ánh mắt lại khiến người ta khó mà đoán nổi.

“Ngươi… đã từng luyện công chưa?”

Diệp Vân khẽ lắc đầu, mắt nhìn xuống đất, giọng nhỏ nhẹ:

“Con không nhớ. Con… chỉ biết có thứ gì đó trong người mình… khi yên lặng thì nó cũng lặng, nhưng khi căng thẳng thì lại như sắp vỡ tung.”

Lăng Thần gật đầu. Hắn giơ tay phải lên, lòng bàn tay phát ra một đạo linh lực nhàn nhạt, nhẹ như sương. Một luồng khí mát lập tức ùa tới bao quanh thân thể Diệp Vân.

“Không nhớ thì thôi.” – Hắn nói. “Ta sẽ tự kiểm tra.”

Luồng khí chạm vào đan điền của Diệp Vân, khiến cậu vô thức run lên. Có gì đó trong cơ thể cậu – một lực lượng vừa quen vừa lạ – đang phản kháng lại việc bị xâm nhập.

Lăng Thần thu tay lại, ánh mắt sâu như đáy giếng.

“Bị phong ấn.” – Hắn lẩm bẩm. “Không phải ngẫu nhiên mà ngươi xuất hiện ở đây.”

Diệp Vân ngẩng đầu, mắt long lanh như một đứa trẻ không hiểu gì, nhưng trong lòng lại thấp thỏm.

“Phong ấn? Là gì vậy ạ?”

Lăng Thần không trả lời ngay. Hắn nhìn về phía giếng cổ.

“Không quan trọng.” – Giọng hắn trầm thấp. “Từ mai, ngươi theo ta học nhập môn.”

“Sư phụ… sẽ dạy con tu tiên thật ạ?” – Diệp Vân khẽ reo lên, nhưng ánh mắt vẫn cẩn trọng quan sát vẻ mặt đối phương.

Lăng Thần nhìn cậu, đôi mắt đen như vực sâu:

“Ta chưa từng nhận ai nhập môn từ giai đoạn thấp nhất. Ngươi là người đầu tiên. Đừng khiến ta thất vọng.”

Diệp Vân nuốt nước bọt. Cậu biết, bắt đầu từ ngày mai, cuộc sống của mình sẽ không còn dễ dàng như trước.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play