Dưới ánh hoàng hôn vàng nhạt trải dài trên mặt nước Hồ Xuân Hương, từng làn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa cỏ thoang thoảng dịu dàng. Diệp Vân ngồi bên bệ đá ven hồ, tay cầm một cành hoa lau khô, xoay xoay giữa những ngón tay thon dài, ánh mắt không biết đã vô thức dõi về phía con đường mòn dẫn vào động phủ từ bao giờ.
Đã ba ngày.
Ba ngày không thấy bóng dáng Lăng Thần chủ động xuất hiện. Trước kia, mỗi sáng sớm người kia đều đứng đợi trước cửa phòng cậu, dắt đi luyện công, đến bữa lại nghiêm túc dặn ăn nhiều vào, buổi tối còn hay vô tình – mà cũng có khi là cố tình – bước vào phòng với lý do chẳng ra đâu vào đâu. Lúc thì bảo kiểm tra tu vi, lúc lại nói là cầm nhầm sách cần trả. Nhưng từ sau hôm đó… mọi thứ bỗng nhiên chững lại.
Ba ngày qua, Lăng Thần chỉ ở yên trong động phủ, dùng lý do bế quan ngắn hạn để đột phá tầng nhỏ. Tuy không phải lời nói dối hoàn toàn, nhưng trong lòng y rất rõ, lý do thật sự không phải là tu luyện.
Là tránh né.
Ký ức đêm hôm ấy vẫn còn vương lại như một vệt lửa nhỏ, thiêu cháy sự bình tĩnh và lý trí trong y. Sự mềm mại trong vòng tay, ánh mắt ngỡ ngàng cùng tiếng gọi “sư phụ” khe khẽ ấy cứ lặp đi lặp lại khiến tim y không yên. Lăng Thần chưa từng nghĩ mình có thể dễ dàng dao động đến vậy. Nhưng giờ đây, mỗi lần nhìn Diệp Vân — gương mặt thanh tú cùng thần sắc vô tư đó — y chỉ sợ mình sẽ làm điều gì không nên.
Còn Diệp Vân… cậu không hiểu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play