Từ sau khi đột phá Đại Thừa cảnh, Lăng Thần giống như thay một lớp da mới. Không còn là vị sư tôn cao cao tại thượng lạnh lùng vô tình, mà dường như đã trở thành một… lão hồ ly thâm tàng bất lộ, từng bước từng bước công lược đồ đệ nhỏ của mình một cách vừa bá đạo lại vừa ôn nhu.
Mỗi sáng tu luyện, Diệp Vân vừa xuất kiếm đã bị Lăng Thần ôm lấy từ phía sau, tay kề tay, môi gần sát tai:
“Vân nhi, kiếm chiêu thì không cần quá gấp. Nhưng nếu tim con đập nhanh thế này… thì có phải là do sư phụ?”
Diệp Vân đỏ bừng mặt, xô người ra nhưng không nổi, chỉ dám cắn răng lắp bắp:
“Không… không phải! Tại con… vận khí chưa ổn!”
Lăng Thần nghiêng đầu nhìn cậu, khóe môi cong cong, nhưng không vạch trần.
Buổi trưa, hai người đi dạo ở trấn nhỏ. Mỗi lần Diệp Vân dừng lại ngắm quầy bánh kẹo hay món đồ lạ mắt nào đó, chưa kịp mở lời thì Lăng Thần đã đưa tay trả tiền, gói lại đưa tận tay:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play