Bác sĩ: Không, tôi là Hình Thường Phi. Ảnh đại diện nghiêm túc.jpg.
Cố Bình Sinh sững người, hàng mi dài khẽ cụp, gõ chữ trả lời: Xin lỗi,tôi vừa nhận nhầm người.
Bác sĩ: Không sao, không sao. Anh muốn tư vấn vấn đề tâm lý cho người quen, đúng không?
Cố Bình Sinh: Ừ, đúng vậy.
Cố Bình Sinh định kể chi tiết về tình trạng của Đào Minh Sơn, nhưng chưa kịp chạm vào màn hình, tin nhắn từ đối phương đã hiện lên.
Bác sĩ: Hiểu rồi, nhưng bác sĩ lớn tuổi buổi tối nghỉ ngơi, không làm thêm giờ. Cuối tuần nghỉ, không làm thêm giờ. Thứ Hai đến thứ Năm xin nghỉ, không làm. Ngoài giờ làm việc không online. Mở cửa lại vào thứ Sáu tuần sau, từ 8h sáng đến 22h tối. Tôi đặt lịch cho anh nhé?
Cố Bình Sinh nhìn tin nhắn, chậm rãi gửi một dấu chấm hỏi.
Bác sĩ: Tuyệt—vời—
Bác sĩ: Cảm ơn anh đã thông cảm và ủng hộ. Tôi đã đặt lịch cho anh. Thức khuya hại tim gan lá lách phổi thận, ngủ sớm dậy sớm giúp trẻ lâu. Chúc anh ngủ ngon, nghỉ sớm nhé.
Bác sĩ: Mèo mèo yêu anh nè.jpg
Cố Bình Sinh: …
Đợi đã?
Cố Bình Sinh hơi ngơ ngác, tin nhắn tiếp theo như đá chìm đáy biển không có phản hồi. Có vẻ đối phương gửi biểu cảm xong là offline luôn.
Anh im lặng hồi lâu, rồi bất giác cười khẽ. Là tức đến bật cười. Chờ vị “đại nhân bận rộn” này khám, rau cải cũng nguội lạnh hết rồi.
Ánh mắt lạnh lùng của Cố Bình Sinh lướt qua ảnh đại diện mèo đen dễ thương, định giơ tay xóa bạn và chặn, nhưng điện thoại đột nhiên lag, nhấn mãi không được.
Thôi vậy.
Cố Bình Sinh xoa trán. Muộn rồi, anh cũng không tiện làm phiền chú Trương. Sáng mai sẽ hỏi xem chú có bác sĩ tâm lý nào khác để giới thiệu không.
Anh quay lại bàn kiểm tra tiến độ soạn bài, thấy đủ dùng đến thứ Tư liền đặt bút xuống, rửa mặt rồi lên giường. Kỳ lạ thay dù trước khi ngủ bị vị bác sĩ quái gở chọc tức nhưng anh lại ngủ rất ngon.
Sau đó mơ một giấc mơ.
Trong mơ hoàng hôn đỏ rực chân trời, mặt trời tàn dần. Đồng bằng mênh mông không thấy điểm cuối, khắp nơi là xương khô và chi thể gãy vụn. Những con quái vật méo mó bò lên từ lòng đất há miệng đầy máu, hung hãn lao vào khối đen khổng lồ giữa lằn ranh.
Khối đen dường như thấy anh, cái đuôi to lớn vung lên như sấm, hất bay lũ quái vật.
Nó bước đi uyển chuyển ,thong dong tiến đến rồi dừng lại cách anh hai mét, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào anh.
Cố Bình Sinh trong mơ không chút sợ hãi.
Anh nhìn thân hình khổng lồ che trời của nó, chủ động dang tay.
Anh nói: Ôm tôi.
Cái đuôi mang sức mạnh hủy diệt giương cao, nhưng lại nhẹ nhàng hạ xuống, dịu dàng cuốn lấy anh.
Ngón tay Cố Bình Sinh chạm vào những vết sẹo dưới lớp lông của nó, trong khoảnh khắc đó anh đau lòng đến không thở nổi.
Khối đen hóa thành một người đàn ông gầy gò, tiếng cười trầm bổng ngạo nghễ. Cánh tay rắn chắc ôm anh vào lòng, bàn tay to vuốt ve sau gáy, hôn lên trán, rồi hôn lên môi anh.
Đối phương đòi hỏi mãnh liệt, bá đạo đến mức anh khó thở. Hơi thở tràn ngập mùi máu tanh ấm nóng hòa quyện, xoa dịu tâm trí bất an của Cố Bình Sinh.
Sáng hôm sau, trời vừa hừng sáng, một tiếng hét chói tai vang lên.
“Mất trộm rồi—!”
Cố Bình Sinh giật mình tỉnh giấc, bật dậy như cá chép.
Anh đưa tay che mắt thở hổn hển, má vẫn còn nóng ran, lại vội lao vào nhà tắm, mở vòi nước lạnh dội lên mặt.
Những gì xảy ra trong mơ anh không nhớ rõ, nhưng vài mảnh ký ức thoáng qua vẫn khiến mặt anh đỏ bừng.
Tiếng ồn bên ngoài càng lúc càng lớn đến mức không thể bỏ qua. Cố Bình Sinh nhanh chóng dọn dẹp, mở cửa chạy theo âm thanh.
Đến nơi, anh thấy đám đông vây quanh nhà nhóm Hoắc Thiên Phong, la hét ầm ĩ.
“Chắc chắn bọn họ trộm!”
“Đúng!”
“Nhà mày cũng mất đồ à?”
“Nhà mày cũng thế?!”
“Nhà tao bị lục tung, chưa thấy tên trộm nào ngang ngược thế! Ngoài đám bất lương này thì còn ai?!”
Cố Bình Sinh kéo một người dân hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Người đó phẫn nộ: “Thầy Cố, tối qua làng bị trộm, nhà nào cũng bị lục lọi hoặc mất đồ! Mẹ kiếp, hạt ngọc truyền đời nhà tôi bị lấy mất!”
“Nhà tôi mất một chồng báo, định dùng dán tường!”
“Bọn khốn đó ngay cả hộp bánh quy của trẻ con cũng không tha!”
Mọi người đau lòng: “Đồ trộm chết tiệt!”
Cố Bình Sinh chợt nghĩ: Họ đang tìm gì?
Manh mối? Thông tin? Hay một món đồ cụ thể?
“Đủ rồi!” Như không chịu nổi tiếng hét, người đàn ông đội mũ lưỡi trai cạnh ông lão quát: “Các người bảo chúng tôi trộm, chứng cứ đâu?”
“Đồ nhà tôi để yên bao lâu không sao, sao các người vừa đến là mất? Chắc chắn liên quan đến các người!”
Người đội mũ cười khẩy: “ Có Bệnh à? Không giữ kỹ đồ ,mất rồi đổ cho người khác. Tối qua chúng tôi ở trong nhà không ra ngoài. Ai biết có phải các người tự giấu đồ để vu oan không.”
Người dân tức đỏ mặt: “Nói bậy! Tôi một mình vu oan anh còn được ,giờ cả làng mất đồ, cả làng hợp sức vu oan anh chắc?!”
Người đội mũ mỉa mai: “Ai biết, tin khách bị lừa ở làng này bây giờ không hiếm.”
“Mày!”
Một giọng khàn khàn xen vào: “ Làng Đạo Gia không bao giờ làm chuyện thất đức đó.”
Tiếng ồn im bặt, đám đông dạt ra nhìn Triệu Đức Vinh cầm tẩu thuốc: “Trưởng làng…”
Triệu Đức Vinh bước tới trước người đội mũ, rít một hơi thuốc, nhả khói trắng. Ông ngẩng lên, ánh mắt sắc bén ép người:
“Nhóc nghe đây, nếu chúng tôi muốn lừa khách, giờ các người đã không đứng lành lặn đứng ở đây rồi.”
Lời ông bình thản nhưng đè nặng lòng người, khiến ai cũng sợ.
Người đội mũ nhận ra sau khi ông lên tiếng, ánh mắt dân làng dần thay đổi. Lấy Triệu Đức Vinh làm trung tâm, một luồng khí tức tử vong lan tỏa, mắt dân làng đục ngầu, cứng nhắc nhìn chằm chằm nhóm người đội mũ.
Như thể chỉ cần trưởng làng ra lệnh, họ sẽ lao lên xé tan tất cả.
Thấy tình hình sắp mất kiểm soát, ông lão ho mạnh: “Hồ Dương, biết nói chuyện tử tế không!”
Người đội mũ run tay, hoảng hốt nhìn đi chỗ khác rồi lùi lại.
Đối diện Triệu Đức Vinh trầm tĩnh, ông lão cười hòa nhã: “Giới trẻ thích cãi miệng thôi, làm căng thế không đáng.”
“Việc cấp bách là giải quyết chuyện trộm cắp, tìm lại đồ, mọi người thấy đúng không?”
Triệu Đức Vinh nhìn ông chằm chằm, hồi lâu, cúi đầu rít một hơi thuốc: “Ông nói đúng.”
Ánh mắt dân làng trở lại bình thường.
Người bên cạnh Cố Bình Sinh ôm ngực thì thầm: “Sợ chết được, tưởng đánh nhau thật, nửa đời tôi chưa đánh nhau bao giờ.”
Cố Bình Sinh vỗ lưng an ủi, giơ ngón cái: “Khí thế lắm.”
Thấy anh ta vui vẻ, Cố Bình Sinh đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng.
Triệu Đức Vinh nói trước: “Dù sao các người vừa đến thì xảy ra chuyện. Nếu không phải các người làm, đưa chứng cứ tự chứng minh, chúng tôi không phải người vô lý.”
Ông lão gật đầu: “Hợp lý, không thành vấn đề.”
Ông ta cúi xuống, kéo ống quần lên. Qua khe hở đám đông, Cố Bình Sinh thấy vết sẹo dao lớn trên chân của ông ta.
Ông lão lại nói: “Hồi trẻ không hiểu chuyện, chân bị thương, giờ già yếu leo tường không nổi, huống chi trộm đồ mà không ai hay.”
Triệu Đức Vinh không nói gì ,coi như là chấp nhận, quay sang nhìn Hồ Dương -người đội mũ.
Vừa rồi hắn có hơi sợ trưởng làng, nhưng Hồ Dương không hoảng: “Đồ bị trộm tối qua đúng không? Tối qua tôi chơi game cả đêm, điện thoại còn lưu lịch sử, có thời gian hiển thị.”
Vu Bội Vân thu lại ánh mắt xem kịch, lười biếng nói: “Tối qua tôi ở cùng người khác cả đêm.”
Cô ta liếc mắt mờ ám với một người trong đám dân làng.
Dân làng quay sang nhìn người đó, mặt anh ta đỏ bừng, ấp úng: “Đúng, đúng, tối qua cô ấy ở với tôi…”
“Đủ rồi.” Triệu Đức Vinh không nhìn nổi, quát.
Ông lại hỏi: “Bốn người kia đâu?”
Đúng lúc này Hoắc Thiên Phong và cháu trai bước ra, theo sau là Hạ Noãn Noãn đỡ Đỗ Chí Hoa chống nạng khó nhọc.
Đỗ Chí Hoa mặt trắng bệch, cười khổ: “Tình trạng tôi các người thấy rồi, không cần giải thích thêm chứ!”
Hạ Noãn Noãn nhỏ giọng: “Tôi sợ đến mất ngủ, cả đêm xem video nghe nhạc, có lịch sử thời gian, với lại tôi không giỏi thể thao.”
Cậu học sinh đội mũ Đinh Nhất Nhiên mặt lạnh, nói ngắn: “Làm bài, quay video đến bốn giờ.”
Hoắc Thiên Phong: “Hướng dẫn nó làm bài, cùng quay video.”
Hồ Dương mỉa mai: “Làm bài cả đêm? Chăm chỉ ghê.”
Hoắc Thiên Phong mặt không đổi: “ Cũng Không còn cách nào, học sinh lớp mười hai áp lực rất lớn.”
Triệu Đức Vinh bảo họ nộp điện thoại, kiểm tra không có sai sót, dân làng thấy vậy vẫn còn ồn ào.
Trong đám đông, Cố Bình Sinh nhìn nhóm Hoắc Thiên Phong bình tĩnh, nhớ lại vẻ tự tin của anh ta tối hôm qua. Đây là lý do sao?
Lời họ nói quá trơn tru, rõ ràng là đã có chuẩn bị trước. Triệu Đức Vinh vẻ mặt vô cảm rít một hơi thuốc, trầm giọng:
“Tốt lắm.”
Ông nói với dân làng: “Bà con, mọi người cũng thấy rồi, trong làng có kẻ khả nghi! Lễ cúng thần núi sắp đến, không được phép sai sót. Từ giờ mọi người lớn dừng việc đồng áng, tăng cường canh gác, giữ các ngả đường trong làng!”
Ánh mắt Triệu Đức Vinh như lưỡi dao lướt qua nhóm Hoắc Thiên Phong: “Ai dám cố ý phá hoại lễ cúng thần núi mà bị bắt, tôi sẽ khiến hắn hối hận vì sinh ra trên đời!”
【Hệ thống thông báo: Ding ding ding, ding ding ding! Lâu rồi không gặp các người chơi yêu quý! Hệ thống báo giờ thế giới ngầm: 10:44 sáng!】
【Hệ thống thông báo: Đã một ngày kể từ khi các người chơi tụ tập ở làng Đạo Gia, các bạn còn nhớ con thú đáng yêu trên đường đến không? Rõ ràng nửa cái chân chưa no, giờ nó đang đói khát tìm đồ ăn!】
【Hệ thống thông báo: Ôi, có vẻ ai đó trong các bạn làm chuyện xấu, khiến dân làng không vui. Làm sao đây, sức họ lớn lắm, một cái tát có thể nghiền nát xương các bạn! Ngôi làng nguy hiểm thế này, tìm cách rời đi sớm thì hơn!】
【Hệ thống thông báo: Còn đúng 7 ngày đến lễ cúng thần núi, trước 10:44 sáng Chủ nhật tuần sau, người chơi không thoát khỏi làng—】
【Hệ thống thông báo: Chết.】