“... Sư phụ vẫn không muốn gặp ta, phải không?”
Mộ Dung Thần đưa bút lên, vung nét mực dày, làm nổi bật bức tranh sơn hà tráng lệ. Dường như lòng hắn mang thiên hạ, dường như từng nét bút của hắn đều được thiên ý dẫn lối, phác họa thành hình non sông hùng vĩ, sông ngòi chảy dài. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy, những núi sông ấy chẳng qua cũng chỉ là phông nền cho một người.
Hắn đổi sang bút lông nhỏ nhất, cẩn trọng tỉ mỉ vẽ nên bóng lưng gầy gò, kiên cường trên vách núi cao. So với toàn bộ núi sông ẩn hiện dưới nét mực loang thì bóng lưng ấy lại càng khiến hắn dụng tâm nhiều hơn.
“Đúng vậy, điện hạ.” Viên thái giám đi theo Ngũ hoàng tử tên Tần Sanh, xuất thân từ gia tộc danh giá nhưng do lỗi của tổ tiên mà bị đày làm nô bộc. Tần Sanh chịu không ít khổ cực lúc còn nhỏ, qua nhiều lần trôi dạt vào cung, được Mộ Dung Thần thu nhận, giải thoát khỏi thân phận nô lệ, cũng nhờ vậy mà gia đình được sắp xếp ổn thỏa. Vì thế hắn trung thành tuyệt đối với Mộ Dung Thần, hơn là chủ tớ, hai người bọn họ giống như là bằng hữu hơn.
"Hoàng hậu nương nương đã nói, điện hạ nay cũng đã lớn, ngoài mẫu phi ra, không thể lưu lại cung của các phi tần khác quá lâu như trước được. Người chưa từng dạy dỗ một đứa trẻ không biết lễ nghi, khuyên điện hạ nên biết tự trọng."
Ý là thôi dừng lại đi, đừng có mà làm nũng nữa, phiền.
“Phải, sư phụ ta xưa nay vẫn là người như thế.” Mộ Dung Thần đặt bút xuống, xoa cổ tay, gần như lẩm bẩm: "Quá mực giữ lễ, lại khiến ta thấy đau đầu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT