Thục phi bị rơi đài, Đức phi qua đời, hai trong ba thế lực lớn nhất trong cung đột ngột sụp đổ, điều này khiến Hiền phi vốn luôn thận trọng cũng không thể ngồi yên được nữa.
“Dù thế nào đi nữa, chuyện này trông cũng chẳng khác nào Yến Hoàng đã có ý ưu ái Ngũ hoàng tử, dọn sẵn con đường cho con nàng ta vậy.” Linh Miêu vẫy vẫy đuôi, than thở: "Không chỉ Hiền phi nghĩ vậy, mà cả văn võ bá quan trong triều cũng nghĩ thế, bởi vì Ngũ hoàng tử thật sự làm được không ít việc nổi bật. Ngay cả lần cứu nạn ở miền Nam vừa rồi, tiền bạc của triều đình đã được phân phát sát sao, không hề bị xén bớt chút nào. Khoản tiền cứu trợ đúng là đều đã được dùng một cách hợp lý nhất.”
“Chuyện ấy không liên quan gì đến ta.” Vọng Ngưng Thanh để mặc cho Linh Miêu nằm trên vai, trên gương mặt nàng vẫn là cái dáng vẻ thờ ơ trong khi tưới nước cho đám cỏ đuôi chó trong sân.
Dạo gần đây, không biết Yến Hoàng đã chịu phải cái đả kích gì mà gần như ngày nào cũng đến điện của Vọng Ngưng Thanh, nơi chẳng khác nào lãnh cung này ngồi một lúc. Có khi ngài ở lại đến tận khuya mà chẳng chịu rời đi. Vọng Ngưng Thanh lo lắng chuyện mình bí mật dạy dỗ Thất hoàng tử sẽ bị lộ, bèn tổ chức một buổi xuất sư yến đơn giản, tặng một cái kiếm tuệ mà mình đã đeo nhiều năm làm lễ vật cho đệ tử, rồi không cho hắn đến đây nữa. Huống hồ, đệ tử bây giờ cũng không còn thích hợp để trèo tường vào cung nữa rồi, vì cậu bé khi xưa từng bị chó đuổi rượt ấy giờ đã trở thành một thiếu niên khôi ngô tuấn tú.
“Giờ đã đến cái tuổi mà gọi là ‘thiếu niên’ cũng có chút miễn cưỡng rồi.” Linh Miêu cười ngượng ngùng: "Nhưng ta thật sự bất ngờ đấy, Thất hoàng tử, đường đường là một nhân vật phản diện mà lại đẹp trai đến thế này, đã vậy mọi mặt đều xuất sắc, chẳng thua gì khí vận chi tử… Thế này thì không đúng rồi! Chắc chắn có gì đó sai sai ở đây! Tôn thượng, người lại làm cho nó lệch đi rồi phải không? Người mà dạy dỗ phản diện xuất sắc hơn cả khí vận chi tử thì không ổn chút nào đâu!”
“Đệ tử của ta tất nhiên không thể thua kém bất kỳ ai được.” Vọng Ngưng Thanh thản nhiên nhìn đám cỏ đuôi chó xanh tốt khắp sân: "Bậc tu tiên giả như chúng ta, đoạt tạo hóa trời đất, lấy linh khí thiên địa, chiếm huyền cơ nhật nguyệt, vượt qua sợi dây số mệnh. Nếu khí vận chi tử kém tài, bị đoạt đi khí vận, đó cũng là số mệnh của hắn mà thôi.”
“......” Linh Miêu thoáng vẻ sợ hãi: "Trước đây người đâu có nói thế, chẳng lẽ là người đã nảy sinh tình cảm rồi, định áp dụng nguyên tắc bênh vực người mình của một mạch Thanh Hư Thủ Tịch đấy à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play