Trong Ngọa Long Điện là một bầu không khí chết lặng.
Yến Hoàng ngồi trên tháp, Mộ Dung Thần quỳ dưới đất. Khoảng cách giữa họ chỉ có một bước chân, nhưng lại tựa như cách biệt trời vực.
“Ngươi có biết mình đang nói gì không?” Yến Hoàng xoay xoay chiếc nhẫn, vẻ mặt trầm mặc: "Nếu những gì ngươi nói là thật, thì ngay cả thân phận đệ tử của Tống Thanh Sước cũng không thể bảo toàn cho ngươi được.”
Mưu tính cỏn con ấy đã bị Yến Hoàng nhìn thấu, vậy mà Mộ Dung Thần vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như cũ, đáp: “Nhi thần hiểu rõ, từ thuở thiếu thời nhi thần đã luôn suy nghĩ về điều này, vì thế ngày qua ngày đều sống trong bất an, thậm chí đã từng nghĩ đến cái chết để kết thúc mọi chuyện.”
Nghe vậy, Yến Hoàng bỗng bực bội: “Hèn nhát!”
“Phụ hoàng dạy phải.” Mộ Dung Thần cúi đầu, đất nước chưa suy vong, non sông vẫn còn, mà hoàng tử lại tìm đến cái chết thì là nỗi sỉ nhục to lớn, làm cho hoàng tộc không thể ngẩng đầu lên được: "Cho đến khi gặp sư phụ, nhi thần vẫn chỉ biết lặng lẽ bám víu mà sống. Đừng nói đến tự tin ngẩng cao đầu, nhi thần thậm chí còn chưa sống được như một con người đúng nghĩa. Nói là hèn nhát… quả cũng không sai.”
“…” Yến Hoàng trầm mặc hồi lâu, nhìn đứa con mà mình vô cùng yêu quý: "Vậy cớ sao bây giờ con lại có thể nói ra?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT