Lúc này bên ngoài viện truyền đến âm thanh rộn ràng: tiếng đồng la, tiếng kèn, tiếng trẻ con ríu rít, chắc là đội rước đèn Trung Thu đã đến gần, tiếng ồn át đi mấy chữ cuối cùng trong câu hỏi của sư phụ.
Chiêu Ninh nhất thời nghe không rõ, quay sang hỏi lại: “Sư phụ hỏi ta thích gì ư?” Nàng nghiêm túc nghĩ một lúc: “Ta thích chơi cờ, thích xem hội hoa đăng, còn thích cưỡi ngựa bắn cung,… cũng chẳng có gì đặc biệt.”
Triệu Dực cười thầm, cũng không hỏi thêm. Hắn tin rằng Chiêu Ninh không có tình cảm với ai nhưng có cảm giác với mình. Nếu không sao Chiêu Ninh cứ năm lần bảy lượt tiếp cận, không màng nguy hiểm giúp đỡ hắn, lại muốn theo hắn học đánh cờ? Chắc chắn nàng có tình ý với mình. Chỉ là, hắn vẫn còn đôi chút băn khoăn…
Triệu Dực bưng nồi đất rót thêm một chén trà ngọt.
Loại trà ngọt thế này ngày thường hắn không bao giờ chạm đến, chẳng biết vì sao giờ uống lại thấy ngon. Hắn lại hỏi: “Vậy nàng có ghét thứ gì không?”
Chiêu Ninh nghe vậy thì chợt nghĩ đến Tưởng Dư Thịnh, đến Vương gia, thậm chí cả Tưởng Hoành Ba đã chết…
Nhưng nói những điều ấy với sư phụ thì chẳng ích gì mà còn khiến sư phụ lo lắng. Người chỉ là một thư sinh nghèo khó không chút quyền thế. Nếu nàng nói cho hắn biết mình ghét những kẻ quyền quý, lại còn mang kết thù thì chẳng phải chỉ khiến người thêm phiền lòng ư? Vậy cứ nói gì đó mơ hồ thì hơn. Chiêu Ninh suy nghĩ rồi khẽ đáp: “Ta không thích bị người khác lợi dụng lừa gạt. Ta từng vì vậy mà chịu tổn thương rất nặng nề… ngoài ra không còn gì nữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play