Triệu Dực hít sâu một hơi.
Ban nãy hắn phát bệnh đã khiến Chiêu Ninh sợ hãi. Hơn nữa trong lòng hắn, Chiêu Ninh chiếm vị trí rất quan trọng, nàng là đệ tử của hắn, nàng từng nói: "Một ngày là thầy cả đời là phụ thân". Hai người có danh phận thầy trò, dù ban nãy hắn nhất thời mất kiểm soát cũng nhất định không tùy tiện thất lễ với nàng.
Triệu Dực buông nàng ra, thầm vận nội lực trấn áp huyết khí cuồng loạn trong người nhưng khi lên tiếng giọng vẫn còn hơi khàn: "Vừa rồi không tỉnh táo nên làm nàng hoảng sợ."
Chiêu Ninh nghĩ thầm quả là vậy, nàng thở phào nhẹ nhõm, cười đáp: "Người là sư phụ của ta, không sao cả! Nhưng vừa rồi sư phụ đau đớn như vậy… có phải mắc bệnh hay bị thương không?"
Triệu Dực đứng dậy, giải thích: "Chỉ là vết thương cũ chưa lành, nhất thời vận công khiến kinh mạch đảo ngược." Hắn nhìn mặt đất vương vãi, đoán Chiêu Ninh thấy thuốc bị hất đổ nên mới nghĩ cách đút thuốc cho hắn uống. Tuy ngoài thiền điện có người canh giữ nhưng không ai dám ngăn Chiêu Ninh. Nhưng mật thất này ngoài hắn ra thì không ai biết cách vào — làm sao Chiêu Ninh biết được cơ quan mở cửa?
Hắn quay sang nhìn nàng, nhíu mày hỏi: "Nàng vào đây bằng cách nào?"
Chiêu Ninh thấy sư phụ hỏi thì đáp: "Nếu ta nói quân thượng báo mộng cho ta đến cứu sư phụ, còn chỉ cho ta cách mở cửa thì sư phụ có tin không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT