Lâm thị thấy chiếc bình nhỏ kia thì mí mắt khẽ giật, Tạ Minh San chưa hiểu chuyện gì, vẫn đang an ủi Tạ Uyển Ninh, còn Tạ Chỉ Ninh thì cúi gằm mặt xuống.

Phạm lang y cầm lấy, mở ra đổ thuốc bột vào tay để kiểm tra rồi khẳng định: "Chính là thuốc này! Thuốc này trông giống như đường, có phải Nhị nương tử đã ăn nhầm không?"

Ánh mắt của Khương thị lập tức thay đổi, Tạ Minh San cũng sửng sốt... Chiếc bình nhỏ rơi ra từ trên người nàng ta lại chứa loại thuốc làm Uyển Ninh bị bệnh...! Khương thị không nói gì chỉ sai người đưa Phạm lang y ra ngoài, người hầu cũng đi theo lấy thuốc.

Sau khi mọi người rời đi, Lâm thị lập tức kéo Tạ Minh San lại, nghiêm giọng hỏi: "Nói cho rõ đi sao con lại vu oan cho Chiêu Ninh, lại còn bỏ thuốc Uyển Ninh?" Môi Tạ Minh San run lên: "Con không biết! Nương, con thực sự không biết. Con thậm chí còn không biết cái bình này đâu ra thì sao có thể bỏ thuốc Uyển Ninh? Nương, thật sự không phải con. Con và Uyển Ninh vốn thân thiết sao con lại làm hại tỷ ấy được! Cũng không phải con làm Tạ Chiêu Ninh bị bỏng. Đúng vậy, là Tạ Chiêu Ninh. Nàng ta mới là người có hiềm khích với Uyển Ninh. Nàng ta đã bỏ thuốc Uyển Ninh khi cho tỷ ấy uống thuốc. Lúc thấy nàng ta đút thuốc cho Uyển Ninh là con đã nghi ngờ rồi, sao nàng ta lại tốt bụng như vậy chứ. Rõ ràng nàng ta có mưu đồ!"

Tạ Minh San nói xong câu cuối thì càng thấy chắc ăn nên chỉ vào Tạ Chiêu Ninh nghiêm giọng nói: "Là ngươi, ngươi còn không chịu thừa nhận!"

Tạ Chiêu Ninh ôm bàn tay bị thương, nước mắt rưng rưng nói: "Minh San muội muội, hôm qua muội vu oan ta thì không ai biết thực hư thế nào. Nhưng hôm nay mọi người đều thấy rõ ràng, sao muội... còn vu oan cho ta nữa? Ta cho Uyển Ninh uống thuốc trước mặt mọi người, sao ta có thể bỏ thuốc muội ấy được. Nhưng vừa rồi muội cho Uyển Ninh muội muội ăn ô mai thì ta không thấy rõ, không biết có phải muội bỏ thuốc muội ấy hay không... Chả trách muội lại làm bỏng tay ta, ta đoán là muội lại muốn vu oan ta nữa!"

Tạ Minh San nghe Tạ Chiêu Ninh nói vậy gần như phát điên. Tạ Chiêu Ninh đúng là đồ xấu xa, sao lại có thể đổi trắng thay đen thế kia? Nàng ta giận quá mất khôn, không kịp để ý đã buột miệng: "Hôm qua đúng là ta vu oan ngươi! Nhưng hôm nay thì không! Là ngươi đánh ta, là ngươi bỏ thuốc! Là ngươi làm!"

Nàng ta vừa dứt lời thì không khí trong phòng như đông cứng lại.

Tạ Chiêu Ninh cười lạnh trong lòng, nàng chỉ muốn ép Tạ Minh San thốt ra câu này! Tạ Minh San quả nhiên ngốc không tưởng nổi!

"Muội nói gì?" Tạ Chiêu Ninh tiến lên một bước: "Muội nói hôm qua muội cố tình hãm hại ta!"

Sắc mặt nàng chuyển sang đau xót, đôi mắt đẫm lệ. Khương thị nhìn thấy cảnh này cũng ngẩn ra.

Cả Lâm thị và Khương thị đều không ngờ lại xảy ra chuyện thế này. Sắc mặt Lâm thị tối sầm, sau trận ồn ào này, lại thêm những hành vi của Tạ Minh San, bà ta còn mặt mũi nào đối mặt với Tạ gia Hòe An nữa! Bà ta biết Bạch Lộ bị đánh trọng thương, cũng biết Tạ Minh San đã tố cáo Tạ Chiêu Ninh. Nhưng hôm qua bà ta chỉ cảm thấy đây là chuyện trong nhà Tạ Huyên nên không muốn góp mặt mới không lộ diện.

 "Con bôi nhọ Uyển Ninh?" Lâm thị mắng: "Con! Con có biết chuyện này nghiêm trọng thế nào không? Sao con có thể làm như vậy được!"

"Con... con..." Tạ Minh San biết hết đường chối cãi thì không biết nói gì nữa, chỉ biết lắp bắp: "Con thực sự không vu oan nàng ta. Con chỉ suy luận thôi mà. Không phải nàng ta thì ai vào đây..."

Tạ Chiêu Ninh bật khóc với Khương thị: "Mẫu thân, hôm qua con đã nói là con bị oan mà mẫu thân không tin. Con không làm Bạch Lộ bị thương, con không làm thật mà! Mọi người... mọi người cứ nói là con làm! Còn đòi đưa con đến Tĩnh Tâm am..."

Nàng ngã xuống đất khóc nức nở, khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt ướt đẫm nước mắt trông vô cùng tủi thân. Khi khóc, trên má nàng lại xuất hiện lúm đồng tiền, khiến nàng trông càng thêm yếu đuối đáng thương. Đúng là trước đây con bé có phần ngang ngược nhưng hôm qua thật sự bị vu oan! Khương thị cảm thấy lòng mình thắt lại, vội nói: "Con... đừng khóc nữa! Là lỗi của chúng ta!"

Trước đây, Khương thị chưa từng thân thiết với Tạ Chiêu Ninh. Bà ấy đưa tay định đỡ nàng dậy nhưng lại bị Tạ Chiêu Ninh đẩy ra. Bà ấy hơi lo lắng, gọi Thanh Ổ: "Mau đỡ nương tử của ngươi dậy!" 

Lúc này, người hầu vén rèm lên, trên mặt Tạ Uyển Ninh nổi vài vết mẩn đỏ. Nàng ta cố kiềm không gãi đến nổi cả người căng lên run rẩy. Nhìn Khương thị an ủi Tạ Chiêu Ninh, ánh mắt nàng ta hơi trầm xuống nhưng không ai thấy.

Lâm thị nói với Khương thị: "Tất cả là lỗi của Tạ Minh San, là do con bé nói bậy làm tổn thương Chiêu Ninh. Ta xin lỗi đệ muội, ta sẽ nghiêm khắc dạy dỗ con bé! Lát nữa sẽ sai người đưa thuốc bổ đến để Chiêu Ninh và Uyển Ninh bồi bổ."

Tạ Minh San nghe mẫu thân nói sẽ dạy dỗ mình nghiêm khắc thì sợ hết hồn, đưa tay kéo tay áo Lâm thị nhưng Lâm thị vẫn không thèm để ý. Hôm nay Tạ Minh San mất hết thể diện!

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng người hầu thỉnh an, phụ thân Tạ Huyên vừa từ nha môn trở về.

Khi bước vào phòng ông vẫn mặc quan phục màu đỏ, nghe thấy động tĩnh trong phòng thì nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Thấy Tạ Chiêu Ninh gục dưới đất khóc lóc thì ông liền cho rằng Tạ Chiêu Ninh lại phạm sai lầm, lập tức lạnh lùng nhìn nàng nhưng vẫn nhịn không nổi giận ngay.

Tạ Chiêu Ninh cũng cảm nhận được ánh mắt của phụ thân, chỉ cười lạnh trong lòng.

Trong nhà này, phụ thân là người chẳng hề tin tưởng nàng. Sau việc nàng đẩy Tạ Uyển Ninh từ trên lầu xuống, Tạ Huyên đã bảo không muốn nói chuyện với nàng nữa. Sau này, dù nàng quyền thế ngập trời hay rơi vào cảnh tù đày mất hết thanh danh thì ông cũng không thèm liên lạc với nàng.

Khương thị bước tới kể lại cho ông nghe những chuyện vừa xảy ra. "... Minh San đã nói hôm qua đúng là vu oan cho Chiêu Ninh, hôm nay lại .. Ôi! Uyển Ninh ngứa ngáy khó chịu, ông nói chúng ta có nên điều tra rõ ràng chuyện này, tìm ra thủ phạm không? Nếu không, nhà cửa chẳng được yên!"

Tạ Huyên mím môi, nghĩ thầm điều tra gì chứ? Cũng chỉ có mấy người trong phòng này thôi, tra ra ai thì sao, hôm qua vừa giải quyết xong chuyện Bạch Lộ, hôm nay lại xảy ra chuyện nữa. Trong phủ cứ tranh chấp không ngừng thế này, nếu truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng tới mối quan hệ giữa hai nhà họ Tạ.

Ông bước tới trước mặt Lâm thị, hành lễ: "Nhị tẩu, trong nhà xảy ra chuyện không hay, thật là có lỗi!"

Lâm thị vội nói: "Không, là lỗi của Tạ Minh San. Dù thế nào con bé cũng đã thừa nhận mình vu oan cho Chiêu Ninh. Con bé cũng không giải thích được chuyện bình thuốc... Là ta không dạy con đàng hoàng, làm hại hai chất nữ!"

Tạ Huyên đã nghe Khương thị kể lại, nhưng khi nhìn thấy tay Tạ Chiêu Ninh bị bỏng, còn Tạ Uyển Ninh thì khổ sở nức nở, cũng không nhịn được thầm trách Tạ Minh San. Nhưng người làm thúc phụ như ông cũng không tiện trách móc: "Chỉ là đám trẻ trong nhà đùa nghịch thôi mà. Chiêu Ninh và Uyển Ninh sẽ không trách muội muội đâu. Nhị tẩu cũng đừng trách phạt con bé nặng nề quá. Một nét bút không thể viết nên chữ Tạ, đừng để việc này ảnh hưởng đến sự hòa thuận giữa hai nhà chúng ta." Tạ Huyên quay đầu lại nói với mọi người: "Chuyện hôm nay không ai được phép nhắc lại. Nhị nương tử chỉ vô tình bị nổi mẩn, không liên quan đến bất kỳ ai. Nếu có kẻ nhắc đến chuyện này với ai mà bị phát hiện thì sẽ bị đuổi khỏi nhà!" Trong phòng cũng không có nhiều nha hoàn bà tử, mọi người lập tức thưa vâng.

Lâm thị thấy Tạ Huyên không trách mình, còn muốn bảo vệ danh dự cho Tạ Minh San thì thở phào nhẹ nhõm.

"Ta đưa con bé xuống lầu thu dọn đồ đạc trước, chiều nay sẽ không để con bé đi tảo mộ." Lâm thị nói.

Tạ Minh San vẫn khóc lóc: "Con không có! Nương, con thật sự không làm, sao các người lại không tin con... Con bị hãm hại! Con không làm Tạ Chiêu Ninh bị bỏng, con cũng không bỏ thuốc Uyển Ninh!" 

Nàng ta không ngừng giải thích nhưng không ai tin, cuối cùng cũng bị lôi đi.

Tạ Chiêu Ninh giờ đã được đỡ lên, cuối cùng người hầu cũng bưng thuốc vừa nấu xong vào cho Tạ Uyển Ninh uống. Sau khi uống thuốc, Tạ Uyển Ninh cuối cùng cũng không còn ngứa đến mức muốn gãi rách da nữa. Nàng ta đã nhẫn nhịn đến đổ mồ hôi khắp người, nhưng vừa rồi không nhịn được lỡ gãi lên phần da trên cánh tay, sợ là sẽ để lại sẹo.

Tạ Huyên đi tới chỗ Tạ Uyển Ninh xem tình hình của nàng ta trước. Ông thấy xót xa nên an ủi: "Uống thuốc rồi ngủ một giấc. Buổi chiều không cần đi tảo mộ nữa".

Tạ Uyển Ninh rưng rưng thưa vâng, không quên nói thêm: "Phụ thân, con tin rằng không phải do Minh San muội muội làm đâu. Chúng con xưa nay luôn thân thiết với nhau, muội ấy không thể nào làm hại con được. Xin phụ thân đừng trách muội ấy... thương tích của con không nghiêm trọng."

Tạ Huyên nghe xong càng vui mừng hơn, nữ nhi lớn lên cạnh ông ta đúng là lương thiện lại khoan dung.

"Phụ thân biết rồi, con nghỉ ngơi cho khỏe hẳn. Phụ thân nhất định sẽ tìm ra phương thuốc tốt nhất, không để con chịu bất kỳ vết sẹo nào." Tạ Huyên nhẹ nhàng an ủi nàng ta rồi bảo người hầu hạ rèm xuống.

Tạ Chiêu Ninh nghe vậy, khóe miệng hơi cong lên. Đây mới là Tạ Uyển Ninh có thể lợi dụng mọi tình huống để tranh thủ lợi ích cho mình, nàng ta càng tỏ ra khoan dung tốt bụng thì chắc là phụ thân càng thương xót nhiều hơn.

Đúng lúc đó nàng vờ ngạc nhiên kêu lên: "Tam muội muội, sao trên tay áo của muội lại dính bột trắng? Có phải là bị bụi phù dung cao làm bẩn không?"

Tạ Huyên và Khương thị nghe nàng nói vậy lập tức nhìn sang, thấy Tạ Chỉ Ninh đứng đó, trên tay áo của chiếc váy lụa tay bó của nàng ta đang mặc có một vết trắng mờ nhạt!

Tạ Huyên và Khương thị đi tới, sắc mặt Tạ Chỉ Ninh tái mét. Khương thị lập tức túm lấy tay áo nàng ta nhìn lướt qua, nhíu mày nói: "Đây không phải là thuốc bột trong bình sứ vừa rồi sao?" Bà ấy mở bình sứ đổ một ít bột ra để so sánh, quả thực giống hệt nhau.

Khương thị chưa từng nể mặt thứ nữ, lập tức nhíu mày nói: "Tạ Chỉ Ninh, chuyện gì thế? Con nói cho rõ ràng đi? Có phải con bỏ thuốc Uyển Ninh khiến con bé nổi mẩn đỏ không?"

Tạ Chỉ Ninh liếc nhìn Tạ Chiêu Ninh, chỉ thấy Tạ Chiêu Ninh tỏ ra ngạc nhiên và vô tội. Lòng nàng ta chợt chùng xuống, lập tức quỳ xuống nói: "Bẩm phụ thân mẫu thân, trước giờ con luôn hiểu chuyện vâng lời, chưa từng cãi nhau với các tỷ muội, sao lại hại Uyển Ninh tỷ tỷ được? Con không hề làm vậy!"

Vì Tạ Chỉ Ninh là thứ nữ, lại không có gì nổi bật nên không được coi trọng. Nhưng nàng ta luôn dịu dàng ngoan ngoãn, từng sinh sự bao giờ. Tạ Huyên cũng biết điều này.

Nhưng vết bột thuốc này từ đâu ra?

Khương thị vỗ bàn nói: "Cho dù con thường ngày ngoan ngoãn thì cũng đâu có nghĩa là hôm nay con không làm gì? Nói thật cho ta biết có phải là con không?"

"Con nghĩ…" Tạ Chiêu Ninh nghe thấy mình cất giọng dịu dàng: "Chỉ Ninh muội muội luôn đối xử tốt với con. Có lẽ muội ấy thấy con chịu uất ức nên mới làm hại Uyển Ninh muội muội. Nhưng Chỉ Ninh muội muội đúng là hồ đồ quá, muội tội gì phải vì tỷ mà hãm hại muội ấy..."

Tạ Chiêu Ninh nói đến đó thì mắt cũng đỏ lên, rút khăn tay lau nước mắt.

Khương thị lên tiếng: "Làm chuyện xấu thì là lỗi của nó thôi!"

Tạ Chỉ Ninh trước giờ vẫn luôn dùng lời lẽ nghe như vô hại để hãm hại Tạ Chiêu Ninh, không ngờ có ngày gây ông đập lưng ông. Tạ Chỉ Ninh nhìn Tạ Chiêu Ninh khóc lóc, vẻ mặt lạnh lùng của Khương thị, còn sự nghi ngờ của Tạ Huyên thì càng thấy hoảng loạn. Đúng lúc đó Tạ Huyên nhìn nàng ta, trầm giọng hỏi: "Chỉ Ninh, con nói cho ta biết có phải con làm không?" 

Tạ Chỉ Ninh òa khóc: "Phụ thân, con không làm, con không làm mà!"

Lúc này Tạ Uyển Ninh đang đau đớn đến hết hơi nằm trên giường cũng chậm rãi lên tiếng: "Phụ thân mẫu thân, con không tin Chỉ Ninh muội muội là người như vậy. Chẳng lẽ... Minh San muội muội đã động tay để xóa tan hiềm nghi..."

Tạ Chiêu Ninh cúi đầu, hơi cong khóe môi. Quả là người có bản lĩnh dẫm lên nàng để leo cao, Tạ Uyển Ninh phản ứng rất nhạy bén.

Tạ Chỉ Ninh đang hốt hoảng không biết làm sao, vừa nghe Tạ Uyển Ninh nói thì vội hùa theo: "Phụ thân, đúng là như vậy. Vừa rồi, lúc đường muội Minh San đi rót trà đã chạm nhẹ tay áo của con. Con... lúc đó con không để ý lắm!" 

Khương thị xen vào: "Không có chứng cứ, sao biết con có nói thật không?" 

Tạ Chỉ Ninh nhìn Tạ Huyên nói: "Phụ thân, con thật sự không làm. Hơn nữa, vừa rồi con không hề đến gần Uyển Ninh tỷ tỷ, con vẫn luôn đứng xa tỷ ấy, sao có thể là con làm được?"

Tạ Huyên suy nghĩ một chút rồi gọi nha hoàn Tử Quyên vào hỏi, biết được khi Tạ Chỉ Ninh ở cùng mọi người thì đúng là đứng khá xa. Sau đó, nàng ta đi theo mọi người đến nhà ấm trồng hoa, ông nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy không thể là Chỉ Ninh gây ra được.

Nhưng sau suy xét, ông nói: "Nếu vậy thì đúng là không giống con làm, nhưng dù sao con cũng không thể giải thích rõ ràng được. Ta vẫn sẽ phạt con cấm túc ba ngày. Con có nhận phạt không?"

Tạ Chỉ Ninh vội vàng quỳ xuống nói: "Con xin nhận phạt!"

Khương thị nhìn Tạ Chỉ Ninh bằng ánh mắt chẳng mấy thiện cảm, bà ấy vẫn nghi ngờ Tạ Chỉ Ninh có liên quan. Nhưng đúng là nàng ta không hề tiếp xúc với Tạ Uyển Ninh nên không thể kết tội được nhưng trong lòng bà ấy vẫn thấy rất chán ghét.

Tạ Chỉ Ninh bị người hầu đưa đi, trước khi đi còn liếc Tạ Chiêu Ninh một cái.

Tạ Chiêu Ninh vẫn giữ vẻ mặt ngây thơ vô tội.

Tạ Huyên đi đến bên cạnh Tạ Chiêu Ninh, nhìn qua tay nàng nhưng người hầu đã tạm thời băng bó nên không thấy được gì. Ông hỏi thăm: "Vết thương có nghiêm trọng không?"

Tạ Chiêu Ninh nhìn xuống, nói: "Phụ thân yên tâm, vết thương không nghiêm trọng."

Tạ Huyên lại hỏi: "Hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Xin phụ thân xem xét, con bị oan." Tạ Chiêu Ninh vẫn khăng khăng một mực. Nàng không muốn phải mang tiếng oan hãm hại người khác: "Con không biết mình đã làm gì đắc tội với Minh San muội muội, nhưng con vẫn luôn nhớ lời phụ thân dạy bảo, tỷ muội hòa thuận là quan trọng nhất, thế nên con không chấp Minh San muội muội. Con chỉ hy vọng sau này chúng con vẫn có thể trở thành chị em thân thiết."

Tạ Huyên nhìn nàng hồi lâu, từ tốn nói: "Nếu đúng là như vậy thì đã để con bị tủi thân rồi. Lát nữa phụ thân sẽ sai người đưa cho con thuốc mỡ trị bỏng tốt để con dùng cho hồi phục. Nhưng dù sao Minh San cũng là đường muội của con, con bé nhỏ hơn con một tuổi nên tính tình còn trẻ con cũng không có gì là lạ. Sau này gặp Minh San, con cũng đừng tính toán với nó, con cũng không cần chép Kinh Kim Cương nữa. Hôm nay con cũng bị thương, về nghỉ ngơi đi."

Khương thị mấp máy môi nói: "Lần trước là chúng ta đổ oan cho con, là lỗi của chúng ta. Sau này ta sẽ gửi cho con mấy thứ để con dùng"

Tạ Chiêu Ninh mỉm cười, lễ phép đáp: "Cảm ơn phụ thân mẫu thân. Tay con bị thương nên không thể hầu hạ hai người dùng bữa được, vậy con xin về trước."

Tạ Chiêu Ninh dẫn Thanh Ổ rời đi.

Thanh Ổ đợi ra đến bên ngoài thì nắm lấy tay nàng, xót xa hỏi: "Nương tử, tay người bị thương có nặng lắm không?"

Tạ Chiêu Ninh lắc đầu, cũng không phải là nước sôi nên nàng không đau lắm.

Nàng nhớ lại mẫu thân muốn điều tra cho rõ mọi chuyện nhưng phụ thân lại không đồng ý vì sợ làm ảnh hưởng đến hòa khí giữa hai nhà. Phụ thân vẫn luôn giữ vững cách hành xử này, lúc nào cũng sợ mất thể diện, tổn thương hòa khí, cứ bưng bít mọi chuyện cho đến khi càng lúc càng nghiêm trọng.

Nhưng dù có điều tra thì cùng lắm cũng chỉ có thể tìm được vài manh mối về Tạ Chỉ Ninh chứ khó mà lần đến được Tạ Uyển Ninh. Nàng ta luôn thận trọng, làm việc gì cũng kín kẽ. Tạ Chiêu Ninh cũng từng thắc mắc tại sao đích nữ của Tạ gia lớn lên trong sự cưng chiều hết mực, lại có khả năng đóng kịch tài tình và không chút sơ hở như vậy.

Nhưng dù sao lần này nàng rốt cuộc cũng thành công đánh bại ba người, đồng thời cũng rửa sạch nỗi oan đánh Bạch Lộ bị thương nặng trước mặt mẫu thân. Khởi đầu của kết cục không thể vãn hồi ở kiếp trước cuối cùng cũng không rơi xuống đầu nàng, nàng cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm như thể mọi phẫn uất và không cam lòng ở kiếp trước cuối cùng cũng được giải tỏa. Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu thôi, vẫn còn cả một chặng đường dài phía trước.

Tạ Chiêu Ninh ngẩng đầu lên thấy trời đã sáng rõ. Ánh sáng ban mai rực rỡ phủ lên những mái nhà. Phía xa có những mái nhà nhô cao hẳn lên, đó là Hòa Nhạc Lâu, Ngộ Tiên Lâu, Trường Khánh Lâu nổi tiếng nhất Biện Kinh. Cũng chỉ có ở Biện Kinh mới có những tòa nhà cao tầng tráng lệ như vậy. Nàng lớn lên ở phủ Tây Bình, chưa từng chiêm ngưỡng sự phồn hoa của Biện Kinh. Sau khi trở về Biện Kinh, nàng lại vây hãm giữa bốn bức tường, càng không có cơ hội trải nghiệm Biện Kinh rực rỡ náo nhiệt.

Sau này, Biện Kinh bị phá hủy trong chiến loạn, nàng vẫn luôn cảm thấy vô cùng tiếc nuối, cả đời nàng chưa bao giờ thấy cảnh tượng hoa lệ như thế.

Tạ Chiêu Ninh nhớ lại lúc bị giam trong viện hoang của Vương phủ, nàng chỉ có hai bàn tay trắng, lại không nhìn thấy gì. Nàng thường nắm tay người câm, kể lể: A Thất, ngươi biết không, ta chưa từng thấy những nơi náo nhiệt như Biện Kinh. Ta nghe đồn rằng ngự nhai ở Biện Kinh dài hơn mười dặm rộng cả trăm trượng, xung quanh là phố xá vô cùng náo nhiệt. Còn có Kim Minh Trì, những buổi biểu diễn kịch dưới nước ở đó đến hoàng đế cũng từng đến xem, còn có ngự yến ở Quỳnh Lâm Uyển, tràn ngập đủ kỳ hoa dị thảo. Khi mắt ta còn thấy được ta đã muốn đi nhưng không thể. Còn giờ dù có đi được ta cũng không thấy được gì.

Nàng không biết người câm đó tên là gì. Nàng từng hỏi tên hắn, nhưng hắn chỉ nắm tay nàng, vạch một chữ “Thất” lên lòng bàn tay nàng. Từ đó nàng vẫn gọi hắn là A Thất.

Biết hắn không nói được nên nàng cũng không mong hắn trả lời mà chỉ tươi cười nói tiếp: Nếu A Thất có thể thấy được, nếu A Thất nói được thì sẽ tả cho ta nghe những thứ ấy đẹp nhường nào.

A Thất chỉ im lặng nắm chặt tay nàng. Nhưng nửa tháng sau, hắn lại dẫn nàng đến một bãi cát, ra hiệu cho nàng chạm vào những tòa nhà được chạm khắc từ gỗ trên bãi cát. Khi nàng chạm vào một nơi nào đó, hắn viết ba chữ "Kim Minh Trì" lên lòng bàn tay nàng, vậy là nàng biết đây chính là Kim Minh Trì. Sau đó, khi nàng chạm vào một nơi có nhiều lầu các, hắn lại viết "Đại Tướng Quốc Tự" lên lòng bàn tay nàng, nàng hiểu ra đây chính là Đại Tướng Quốc Tự. Hắn đã dùng cách này đưa một người mù đi tham quan hết “Biện Kinh” thu nhỏ trên bãi cát. Họ là hai vị khách bộ hành tàn tật, nhưng trên bãi cát nhỏ này, họ như có thể nói được nhìn được mà không bị bất kỳ trói buộc nào, như thể họ đang cầm ngọn đèn lồng lưu ly, nắm tay nhau, cùng đi qua những con phố nhộn nhịp của Biện Kinh, tâm trạng thật nhẹ nhàng thư thái quên hết mọi ưu phiền.

Cảm xúc mãnh liệt trào dâng trong lòng, mắt Tạ Chiêu Ninh ngấn lệ, nàng khóc nức nở không sao kiềm được.

Tạ Chiêu Ninh bứt mình khỏi suy nghĩ, mắt nàng đỏ hoe nhưng nụ cười lại nở trên khóe môi.

Hắn giờ đang ở đâu? Nhưng lúc này nàng có quá nhiều việc phải làm, chưa thể đi tìm hắn được.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play