Tạ Minh San nhấc bình nước nóng trên bếp để hãm trà rồi tiến lại gần cười lạnh nói: "Ta sai à? Vừa rồi ngươi giả vờ đáng thương, lừa được người khác chứ không lừa gạt được ta. Không phải ngươi đã đánh nha hoàn của Uyển Ninh tỷ tỷ sao? Đây rõ ràng là nhà của Uyển Ninh, ngươi không biết xấu hổ cướp đoạt của tỷ ấy, giờ còn dám khoe khoang trước mặt Uyển Ninh!"

Tạ Chiêu Ninh cười lạnh, hôm qua Tạ Minh San cũng cư xử như vậy nhưng lúc đó xung quanh có quá nhiều người nên nàng không muốn tính toán, nàng ta giờ lại dám tái phạm.

Trước đây Tạ Minh San cũng từng mắng chửi nàng như vậy, còn dùng những lời lẽ vô cùng độc ác, đổi trắng thay đen không sao tin được. Lúc ấy nàng còn non nớt, chỉ giận đến run người chứ không biết phản bác thế nào.

"Minh San muội muội, không được ăn nói lung tung." Tạ Chiêu Ninh vẫn bình thản như không, nhìn lướt qua cửa sổ chấn song. Cửa sổ hướng về phía nhà ấm trồng hoa, lúc này mọi người vẫn chưa về.

Tạ Minh San nghe vậy càng đắc ý hơn, cười nói: "Sao nào, ta mắng ngươi thì sao? Ngươi có thể làm gì ta? Ngươi dám đánh ta ư? Ta không chỉ mắng ngươi trước mặt mọi người, còn nói xấu sau lưng ngươi. Ngươi là gà rừng chiếm tổ phượng hoàng, ngươi thật sự không biết mình là thứ gì sao? Chính ngươi trơ tráo muốn cướp đoạt từ Uyển Ninh…"

Nàng ta chưa kịp nói hết câu thì Tạ Chiêu Ninh đã giơ tay tát mạnh vào mặt! Cùng lúc đó Tạ Chiêu Ninh hất chén trà trong tay nàng ta, nước trà nóng hổi đổ xuống tay nàng. Chén trà cũng đập vào tấm bình phong cẩm thạch, vỡ thành nhiều mảnh.

Tạ Minh San chợt thấy má mình bỏng rát. Nàng ta gần như không kịp phản ứng, cả người run lên, không sao tin nổi ôm má nhìn Tạ Chiêu Ninh, gần như hét lên: "Ngươi đánh ta, ngươi dám đánh ta à!" 

Tạ Chiêu Ninh không nhịn được lắc lắc tay, nhớ lại nhiều năm trước từng cảm thấy hối hận vì không thể đánh Tạ Minh San, cuối cùng cũng có thể tát được nàng ta một cái, bỗng cảm thấy lòng mình nhẹ đi.

Hơn nữa nàng còn có kinh nghiệm đánh người, những người trong phủ Thuận Bình quận vương bị nàng đánh không được một trăm thì cũng tám mươi.

Nàng tỏ vẻ ngây thơ: "Ta đã cảnh cáo muội muội không được ăn nói lung tung rồi mà, sao muội không nghe nhỉ? Lần này chỉ là một cái tát vào mặt, lần sau có thể là cái lưỡi của muội, nhớ cẩn thận đấy nhé!"

Qua khóe mắt nàng nhìn thấy ngoài cửa sổ, đám người Khương thị đi ngắm hoa trà đang đi về phía này.

Nàng cũng đã tính toán trước, dùng tiếng chén trà rơi để che tiếng tát. Nàng vội vàng nắm lấy tay áo Tạ Minh San, nước mắt rưng rưng: "Minh San muội muội, ta chỉ... chỉ nói muội nên phối quần vàng với bối tử xanh lam thôi mà. Nếu muội không thích thì thôi, sao lại hắt nước trà vào ta!"

Tạ Minh San không kịp phản ứng: "Ngươi nói gì vậy? Rõ ràng là ngươi đánh ta mà..."

"Muội muội, sao ta đánh muội được? Ta không hiểu muội nói gì! Tay ta đau quá..."

Đám người Khương thị nghe thấy động tĩnh liền dẫn người đi tới, đẩy cánh cửa đang khép hờ ra lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Tạ Minh San thấy Khương thị và Lâm thị xuất hiện như được gặp cứu tinh vội chạy tới: "Nương, vừa rồi Tạ Chiêu Ninh đánh con, thật đó! Nàng ta thật sự tát con một cái!" 

Khương thị và Lâm thị nhìn hai người. Vừa rồi, khi bọn họ đi ngang qua cửa sổ chấn song dường như nghe thấy Tạ Chiêu Ninh nói là Tạ Minh San làm mình bị bỏng. Sao Tạ Minh San lại nói là Tạ Chiêu Ninh đánh mình? Rốt cuộc là ai đúng ai sai?

Tạ Minh San lo lắng nhìn Lâm thị, thả bàn tay đang che mặt xuống để lộ mặt. Tạ Chiêu Ninh đúng là ả tiện nhân đáng sợ, thật sự dám đánh người mà còn đánh mạnh nữa chứ!

Nhưng nàng ta chỉ thấy Khương thị và Lâm thị nhìn mình bằng ánh mắt nghi ngờ.

"Minh San, vừa rồi bọn ta nghe nói con làm Tạ Chiêu Ninh bị bỏng, xảy ra chuyện gì vậy?" Lâm thị hỏi.

Tiếng tát của Tạ Chiêu Ninh bị tiếng chén trà vỡ át đi. Người khác không nghe thấy, chỉ nghe Tạ Chiêu Ninh trách móc. Hơn nữa, mặt Tạ Minh San không đỏ cũng chẳng sưng, phần dưới cằm cũng hơi hồng nhưng không giống như bị tát.

Tạ Minh San không hề biết Tạ Chiêu Ninh vốn gian trá, rất giỏi trị người khác, từ lâu đã luyện được kỹ năng tát người không để lại dấu vết.

Tạ Chiêu Ninh mắt đỏ hoe giờ cũng đi tới, tay trái nắm chặt tay phải bị bỏng đỏ rực, xem ra rất nghiêm trọng. Nàng nghẹn ngào nói: "Nhị bá mẫu, con thật sự không đánh muội muội. Con chỉ nói nếu muội muội mặc quần màu vàng thì đẹp hơn, muội muội không vui, hất chén trà lên tay con, làm tay con bị bỏng... Cũng tại con lắm miệng, nhưng sao muội muội lại vu oan cho tỷ? Muội không làm gì sao tự dưng tỷ lại đánh muội được chứ!"

Tạ Minh San chực nhảy dựng lên quát: Sao ta không làm gì, rõ ràng là ta mắng ngươi là đồ xấu xa. Ngươi nổi nóng mới đánh ta!

Nhưng những lời này lên đến môi lại phải nuốt xuống vì nàng ta biết nếu nói ra hậu quả còn nghiêm trọng hơn việc Tạ Chiêu Ninh đánh người. Tạ Minh San vốn được chiều chuộng sinh hư, trước giờ chỉ có nàng ta ức hiếp người khác, đâu ai dám bắt nạt nàng ta! Nàng ta không cam lòng đến ứa nước mắt: "Nương, Tam thúc mẫu, con không làm tỷ tỷ bị bỏng, là Tạ Chiêu Ninh đánh con!"

Lâm thị nửa tin nửa ngờ, đúng là nhìn bề ngoài không có chứng cứ Tạ Chiêu Ninh đánh Tạ Minh San, còn Tạ Chiêu Ninh bị bỏng lại thêm chén trà bị vỡ là chuyện rành rành trước mắt. Nhưng con gái mình lại tỏ ra uất ức, không giống như đang nói dối.

Tạ Chiêu Ninh đau đớn hít hà, ôm tay nói tiếp: "Minh San muội muội, tối qua ta chép kinh Phật đến tận khuya, giờ tay ta đau quá, làm sao có sức đánh muội được. Mẫu thân, tay con đau quá..."

Nàng nhìn Khương thị bằng đôi mắt ngoan ngoãn, rưng rưng như mắt mèo.

Dù có tệ đến đâu thì cũng là con mình.

Khương thị mềm lòng, ra lệnh cho người hầu: "Đi lấy gạc và thuốc trị thương cho ta!"

"Ta làm bỏng người hồi nào?" Tạ Minh San gấp gáp đến suýt nhảy cẫng lên. Trước giờ nàng ta chưa bao giờ bị vu oan thế này. Nhìn vẻ mặt của Tạ Chiêu Ninh kìa,  giả vờ yếu đuối trông giống y như thật! Nhưng rõ ràng vừa rồi còn đe dọa cắt lưỡi nàng ta nữa chứ!

"Ngươi, đồ khốn nạn dối trá! Hôm nay ta sẽ không tha cho ngươi đâu!" Tạ Minh San thấy không ai tin mình mà lại đi tin đồ khốn Tạ Chiêu Ninh kia, tức giận đến muốn đánh nàng.

Lâm thị túm lấy nàng ta, nghiêm giọng nói: "Con nổi điên gì vậy? Ai cho con ăn nói như vậy! Làm người khác bị thương mà còn muốn đổ tội cho người ta đánh mình, từ khi nào con học được cái thói xấu xa độc địa đó vậy?"

Lâm thị xuất thân thư hương thế gia nên rất nghiêm khắc trong việc nuôi dạy con gái, nhưng bà ta lại rất cưng chiều Tạ Minh San vì nàng ta là con út. Khi nghe nàng ta ăn nói xằng xiên, cãi không lại thì muốn đánh người, Lâm thị tức giận đến mức gân xanh nổi hết cả lên.

Thấy mẫu thân nặng lời với mình như vậy, mắt Tạ Minh San lập tức đỏ lên vì uất ức. Mẫu thân trước giờ chưa từng nói năng với nàng ta thế này!

Thấy tình hình hỗn loạn như vậy, Tạ Chỉ Ninh vừa từ bên ngoài đi vào hơi lo lắng, vội vàng khuyên nhủ Lâm thị: "Thẩm nương đừng tức giận, biết đâu hiểu lầm gì không?"

Trong lúc hai người đang lôi kéo, một chiếc bình nhỏ bỗng tuột khỏi tay áo của Tạ Minh San, lăn một vòng trên sàn nhà lát gỗ.

Khương thị là người đầu tiên nhìn thấy, đưa tay nhặt lên: "Minh San, con đánh rơi gì thế này?"

Tạ Chỉ Ninh nhìn chiếc bình to cỡ ngón tay cái trong tay Khương thị, bỗng hơi biến sắc nhìn về phía Tạ Chiêu Ninh.

Tạ Chiêu Ninh lúc này vẫn còn ôm tay nức nở, nha hoàn đã mang băng gạc đến băng bó cho nàng.

Không ai phát hiện Tạ Chiêu Ninh hơi nhếch môi. Lúc nãy khi nàng lôi kéo Tạ Minh San đã lén bỏ nó vào trong tay áo của nàng ta. Tạ Minh San mặc bối tử tay áo hẹp nên không hề phát hiện.

Tạ Minh San cũng nghi hoặc: "Đây là cái gì? Không phải của con."

Tạ Chiêu Ninh nói: "Vừa rồi ta thấy nó rơi ra từ tay áo của muội. Có phải là lọ  thuốc hít không?"

Khương thị nghe nàng nói vậy thì mở ra ngửi thử, thấy bên trong có bột màu trắng, bề ngoài giống đường trắng nhưng không có mùi. Lâm thị cũng nói: "Mũi của Minh San không sao, mang theo lọ thuốc hít làm. Rốt cuộc là gì thế này?"

Mọi người còn đang bối rối thì Tử Quyên nha hoàn hầu hạ bên cạnh Tạ Uyển Ninh chạy tới.

"Phu nhân, phu nhân, Nhị nương tử bỗng thấy ngứa ngáy vô cùng, trên người nổi đầy mẩn đỏ!" 

Khương thị nghe xong thì sợ hết hồn, thấy vết bỏng của Tạ Chiêu Ninh không nghiêm trọng thì cũng không để ý chuyện Tạ Chiêu Ninh nữa, vội vàng chạy đến sương phòng, quát lớn: "Mời Phạm lang y đến ngay!"

Lâm thị và Tạ Minh San cũng vội vã chạy tới sương phòng bên cạnh. Tạ Chiêu Ninh cúi đầu nhìn vết thương đã được băng bó của mình. Đúng lúc đó Tạ Chỉ Ninh đi tới.

Gương mặt xinh xắn của nàng ta giờ tái nhợt. Nàng ta hỏi nhỏ: "Tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì vậy? Thuốc kia... sao Uyển Ninh tỷ tỷ lại…, sao lại tìm thấy trên người Minh San tỷ tỷ? Chuyện này sao lại ầm ĩ như vậy?"

Tạ Chiêu Ninh không biết nàng ta nghĩ gì, có lẽ nàng ta nghi ngờ mình nhưng nàng chẳng thèm bận tâm. Nàng nhíu mày nói: "Ta vừa mới làm mất bình thuốc này, không biết sao lại bị Minh San muội muôi nhặt được, ta cũng không biết Tạ Uyển Ninh bị hạ độc thế nào. Chẳng lẽ là Tạ Minh San biết tác dụng của loại thuốc này nên hạ độc muội ấy? Hay là ban nãy ta vô tình bỏ vào gì đó, Tạ Uyển Ninh đã ăn phải?"

Lông mày của Tạ Chỉ Ninh nhíu chặt. Nàng ta cũng không biết thật giả thế nào nhưng nhìn sắc mặt của Tạ Chiêu Ninh không giống nói dối. Nhưng nàng ta vẫn không tin nổi Tạ Minh San lại bỏ thuốc Tạ Uyển Ninh.

Tạ Chiêu Ninh nắm tay nàng ta nói: "Ta cũng lo lắng lắm, chúng ta đi xem thử đi. Muội nói loại thuốc này chỉ gây ngứa ba ngày thôi, phải không?"

Tạ Chỉ Ninh nghiến răng, nhưng nhìn ánh mắt chân thành của Tạ Chiêu Ninh thì đành trả lời: "Tất nhiên, muội sẽ không lừa tỷ."

Thật ra loại thuốc này đâu chỉ gây ngứa trong ba ngày. Nếu không biết tác hại của thuốc mà cứ ngứa lại gãi thì rất dễ trầy da rồi để lại sẹo không bao giờ lành, trước mắt có lẽ không biết nhưng sau này mới nhận ra hậu quả nghiêm trọng thế nào. Nếu biết mình bị ai đó bỏ thuốc thì nhất định trở mặt thành thù suốt đời, đến chết cũng không thôi.

Tạ Chiêu Ninh cũng đoán chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng nàng chẳng buồn quan tâm. Là âm mưu của ai hay ai gánh hậu quả thì chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến nàng.

Hai người vội vã sang sương phòng bên cạnh, thấy Phạm lang y được vội vã mời vào trong.

Cả người Phạm lang y toát lên phong thái tiên nhân đạo cốt, lại thêm chòm râu phất phơ trông rất giống một đạo sĩ. Ông ta đã ngoài bốn mươi tuổi, chuyên xem bệnh cho con cháu Tạ gia nên không kiêng kỵ chuyện nam nữ khác biệt.

Tạ Uyển Ninh nức nở: "Nương ơi, con ngứa quá! Có chuyện gì vậy?" Khương thị vội dỗ dành nàng ta: "Không sao đâu, không sao đâu, lang y kiểm tra là sẽ ổn thôi!" Tạ Uyển Ninh như chú chim non nép vào lòng Khương thị, đôi tay mảnh mai nắm chặt tay Khương thị không buông như thể chỉ khi bám lấy Khương thị thì mới yên tâm.

Tạ Chiêu Ninh đứng cạnh lạnh lùng nhìn, trong lòng lại vô cùng khoái trá.

Khương thị quấn tay Tạ Uyển Ninh bằng chiếc khăn lụa trong suốt rồi đưa ra ngoài rèm.

Phạm lang y nhìn thấy vết mẩn to cỡ hạt gạo nổi rõ trên cổ tay trắng như tuyết của Tạ Uyển Ninh, dặn dò: "Nhị nương tử, nhất định phải cẩn thận. Cho dù ngứa đến đâu cũng không được gãi, nếu không sẽ để lại sẹo! Còn lại thì không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi thôi." 

Giọng của Tạ Uyển Ninh từ trong màn truyền ra: "Ta hiểu rồi, mời Phạm lang y kê đơn thuốc giảm ngứa!" 

Chờ Phạm lạng y vội vàng viết đơn thuốc xong, Khương thị ngập ngừng hỏi: "Lang y, Nhị nương tử nhà ta trước giờ chưa từng bị như vậy. Rốt cuộc nguyên nhân là gì?"

Phạm lang y do dự một lát rồi nói nhỏ: "Có lẽ Nhị nương tử đã ăn nhầm thứ gì đó. Nhưng loại thuốc này không dễ kiếm. Hôm nay Nhị nương tử đã ăn gì?"

"Mặc dù có uống thuốc, nhưng con bé đã uống thuốc mấy ngày mà đâu có vấn đề gì cả." Khương thị nói đến đó thì chợt nhớ ra chiếc bình nhỏ kỳ lạ...

Bà ấy lấy một cái bình từ trong tay áo ra: "Phạm lang y xem thử trong này là gì vậy?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play