Bữa sáng trên bàn đã nguội lạnh.
Tạ Huyên và Khương thị ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn gỗ lê được chạm khắc hoa văn mây xung quanh. Đối mặt với những món ăn lạnh tanh, bọn họ không còn cảm giác thèm ăn, cũng không muốn nhờ người hầu hâm nóng lại.
Khương thị mở chiếc bát sứ trắng, múc ra một bát cháo chay thất bảo, đưa cho Tạ Huyên: “Ăn một chút đi, hôm nay còn phải đi cúng tiết Thanh Minh nữa.”
Tạ Huyên nhận lấy nói: “Trong nhà không yên ổn, mẫu thân bệnh nặng không thể quản lý việc nhà, Tưởng thị lại đang quản lý cửa hàng ở Tiền Đường, nhưng mấy ngày nay đã xảy ra bao nhiêu chuyện phiền phức? Hôm nay, Uyển Ninh và Chiêu Ninh lại bị hại, chẳng lẽ bà không phát hiện ra gì sao?”
Khương thị nghe vậy trong lòng rất khó chịu.
Tưởng thị vốn xuất thân từ gia đình quan lại, nhưng gia đình lâm vào cảnh nghèo khó nên phải vào Tạ gia làm người hầu. Bà ta được nâng lên khi Tạ Chiêu Ninh vừa mới mất tích, còn đang bối rối. Tưởng thị dung mạo xinh đẹp dịu dàng, thông thạo cầm kỳ thi họa, thông minh điềm đạm, hoàn toàn khác biệt với tính cách của bà ấy nên cũng rất được Tạ Huyên xem trọng. Mấy ngày trước cửa hàng ở Tiền Đường có việc, Tưởng thị đã đi đến đó, không biết khi nào mới trở về.
Mặc dù Tưởng thị dịu dàng, tử tế và luôn cung kính với bà ấy, nhưng không một chủ mẫu nào cảm thấy thoải mái khi nghe phu quân của mình ngầm khen ngợi thiếp thất. Chẳng phải ý của Tạ Huyên muốn nói khi Tưởng thị ở nhà thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện lộn xộn như vậy sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT