Người bình thường dù có cố gắng cấy lúa hết sức, một ngày cũng chỉ cấy được sáu đến bảy phần ruộng đã là rất giỏi rồi.
Lúc làm việc Bách Nguyệt không thấy mệt nhưng đến khi đi đường, hai bắp chân cô như muốn rời ra.
Từ đây đến Hạ Gia Câu còn mấy dặm đường, cô cứ cúi đầu mà đi, trong đầu nghĩ đến những gì Hạ Nghị từng kể, khi còn nhỏ ba mẹ anh ốm yếu, cả nhà đều trông chờ vào một mình anh lao động nuôi sống qua ngày. Nhưng một người làm mà phải nuôi ba miệng ăn, anh lại là thanh niên trai tráng, ngày nào cũng đói đến nỗi bụng dán vào lưng.
Dù vất vả như vậy nhưng anh chưa từng than thở một câu. Ở nông trường anh giành lấy những việc nặng nhọc để làm, người trong thôn thương tình nên thỉnh thoảng cũng giúp đỡ gia đình anh.
Khi đó anh chỉ nghĩ đến chuyện chăm chỉ làm lụng, sau này cưới vợ, hai người cùng nhau gánh vác gia đình. Mỗi lần kể lại chuyện quá khứ, Hạ Nghị đều không muốn nói nhiều vì sợ Bách Nguyệt nghe xong lại đau lòng. Mà lần nào nghe xong mắt Bách Nguyệt cũng đỏ hoe, hai hàng nước mắt lưng tròng.
Trên đường đi, Bách Nguyệt nhớ đến những chuyện này, mặt cô thoáng ửng đỏ.
Kiếp trước, Hạ Nghị từng nói rằng nếu năm đó anh gặp được cô ở Hạ Gia Câu, anh nhất định sẽ thích cô. Lúc đó, từ miệng của người đàn ông ít nói này lại thốt ra rất nhiều lời yêu thương.
Hai người không có con cái nhưng vẫn sống hạnh phúc bên nhau, dẫu vậy cũng có kẻ đứng trước mặt họ mà buông lời gièm pha, khiến lòng người khó chịu.
Bách Nguyệt thích trẻ con, cô muốn sinh một đứa con của mình và Hạ Nghị. Bác sĩ nói cơ thể cô tổn hao quá nhiều, không mang thai được cũng là vì lý do này. Kiếp này cô muốn chăm sóc sức khỏe cho tốt.
Công việc đồng áng cô làm được nhưng làm đến hoa mắt chóng mặt. Cô vẫn nên tìm chồng giúp đỡ một chút thì hơn.
Trời càng lúc càng tối, Bách Nguyệt dừng bước, đứng yên tại chỗ do dự rất lâu.
Kiếp trước trời tối thì bật đèn, đã mấy chục năm cô không phải mò mẫm trong bóng tối rồi, giờ đột nhiên quay lại những năm 70, Bách Nguyệt vẫn chưa quen được.
Đi được nửa đường cô mới thấy không ổn.
Đêm nay không có trăng, cánh đồng mùa xuân trống trải, giữa các thôn cách nhau khá xa, thỉnh thoảng mới có vài hộ lẻ tẻ.
Càng lúc Bách Nguyệt càng nghĩ đến chuyện có con, vì vậy cô định mở miệng gọi chồng nhưng lại phát hiện xung quanh trống vắng không một bóng người.
Bách Nguyệt nhìn chiếc bánh bột thô cầm trong tay, cô thở dài một hơi, nhíu mày nghĩ, đêm nay chắc Hạ Nghị không được ăn bánh này rồi lại phải nhịn đói mất thôi. Vậy mai mình đi sớm một chút vậy.
Bách Nguyệt nhìn về phía Hạ Gia Câu, cô đã có thể thấy bóng dáng mờ mờ nhưng cô hiểu rõ đạo lý trông núi gần mà xa tít tắp, không ngờ lại khó đi đến thế. Cô cảm thấy đôi chân mình như bị đổ chì, đã đi rất lâu mà vẫn chưa đi được bao xa.
Bách Nguyệt ngồi xuống ven đường nghỉ ngơi, do dự giữa việc tiếp tục đi hay quay về, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn nhó, mũi cay cay, cô hít sâu một hơi.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, tiếng bước chân sột soạt do con người tạo ra nhưng lại rất nhẹ, rất chậm như thể đang cố gắng không phát ra chút tiếng động nào.
Thính giác của Bách Nguyệt rất tốt, cô lập tức giật mình như con thỏ, trợn to mắt nhìn về phía sau.
Trời đã tối, cô thấy một người đàn ông khom lưng, đi tập tễnh, vai bên cao bên thấp đang lén lút tiến đến gần mình, người đó chỉ còn cách cô vài mét, không nhìn rõ mặt mũi nhưng từ hành vi cử chỉ có thể nhận ra gã ta có ý đồ xấu.
Bách Nguyệt siết chặt chiếc bánh bột ngô trong tay, mất vài giây mới phản ứng lại rằng có thể gã đàn ông này đang có ý đồ bất chính với mình.
Cô chưa từng thấy dáng người này trong thôn, có lẽ là người từ thôn khác.
“Ông định làm gì?” Bách Nguyệt lùi lại một bước: “Tôi là con gái của Bách Văn Tài... Tôi...”
Vì đang căng thẳng, cô nói chuyện lắp bắp, lời nói cũng không mạch lạc.
Ngoài ruộng, Hạ Trường Thường vừa nghe cô gái này nói vậy, trong lòng gã ta tức giận, không ngờ cô không mắc lừa.
Hồi nhỏ gã ta từng bị bệnh nặng, sau khi khỏi bệnh thì bị què, làm việc không nhanh nhẹn mà nhà lại nghèo, đã gần năm mươi tuổi vẫn chưa lấy được vợ. ( app truyện T Y T )
Dạo gần đây đến mùa cấy lúa xuân, chân tay gã ta bất tiện, công việc được phân luôn phải làm đến nửa đêm mới xong, đội trăng sao mà về nhà.
Từ xa gã ta đã thấy trên đường có một người đi, đến gần mới nhìn rõ là một cô gái trẻ.
Lúc đầu gã ta cũng không có ý gì, cả ngày đã mệt lả nhưng thấy cô gái này ngồi xuống ven đường không nhúc nhích, bốn bề vắng vẻ, càng nhìn càng ngứa ngáy trong lòng.
Chỗ này cũng không có ai, dù cô gái này có la hét rách cả cổ họng cũng không ai biết. Gã ta chẳng quan tâm đẹp hay không đẹp, chỉ cần là cô gái trẻ, da non mềm mại, cắn một cái là để lại vết hồng là được.
Hạ Trường Thường sợ cô gái này bỏ chạy, gã ta bèn lội từ ruộng nước lên, còn chưa kịp tóm lấy thì đã bị phát hiện.
Gã ta không biết Bách Văn Tài là ai nhưng biết chắc rằng ba của cô gái này không có ở đây, dù có báo tên ra cũng vô dụng.
Gã ta lao đến bên bờ ruộng, miệng nói: “Nếu cô không biết đường, để tôi dẫn cô đi tìm, tôi không phải người xấu đâu.”
Bách Nguyệt lắc đầu, cô quay người bỏ chạy, nếu là kiếp trước có lẽ cô sẽ tin, nhưng ngày nào Hạ Nghị cũng căn dặn cô rằng, đàn ông trên đời đa số đều không phải người tốt, anh là đàn ông nên biết rõ đám đàn ông nghĩ gì trong đầu. Nếu có gã đàn ông nào muốn dẫn cô đến nơi nào đó thì đừng đi theo, cứ bỏ chạy hoặc tránh xa rồi tìm chồng giải quyết là được.
Bách Nguyệt từng hỏi anh, vậy anh có phải người tốt không?
Hạ Nghị tỏ ra tự hào, nói rằng mình chắc chắn là một trong số ít những người đàn ông tốt trên thế gian này.
Tuy anh có chút tự luyến nhưng Bách Nguyệt cảm thấy đây là sự thật, Hạ Nghị thực sự rất tốt.
Bách Nguyệt loạng choạng bỏ chạy, theo phản xạ hét lên một tiếng: “Chồng ơi!”
Một lúc lâu sau vẫn không có ai đáp lại, cô mới sực nhớ ra hiện tại cô và Hạ Nghị còn chưa quen biết, cô ấm ức hít mũi một cái, vội vã chạy xa.
Bách Nguyệt chạy quá nhanh, ngược lại lại khiến Hạ Trường Thường sững người. Gã ta vội vàng rời khỏi ruộng nước, chân dính đầy bùn đất bèn đá chân vài cái.
Gã ta đang định đuổi theo thì đột nhiên có người đè lên vai gã ta, một thanh niên cao lớn, vạm vỡ đè gã ta xuống, cười nhạt hỏi: “Tôi nói này lão già, ban đêm rồi ông làm trò gì đấy?”
Hạ Trường Thường quay đầu lại nhìn, thanh niên kia người đầy mồ hôi, mặc áo ba lỗ trắng bẩn thỉu, cánh tay rắn chắc đầy cơ bắp, cả người toàn là cơ bắp cuồn cuộn, chỉ một tay cũng khiến gã ta cảm thấy xương bả vai như sắp gãy.
Hạ Trường Thường chột dạ, vội tìm cớ rời đi.
Hạ Nghị khinh bỉ phì một bãi nước bọt lại nhìn theo hướng Bách Nguyệt bỏ chạy, nhớ lại lúc nãy cô gái kia gọi một tiếng chồng ơi, để vợ đi bộ đường tối thế này là loại người chó má gì chứ? Anh cười nhạt, đá văng viên đá ven đường, gác tay lên đầu, sải bước đi về hướng ngược lại.
===
TN Team: Bấm tag “TN Team” trên khung thể loại của truyện để ghé thăm tủ truyện của team nhé!! ヾ(≧▽≦*)o