“Đây hình như không phải đá La Văn Vụ Nguyên, mà là đá La Văn mịn Kỳ Môn.” Trinh Nương nói.
Nghe Trinh Nương nói vậy, Tưởng Lai Vận khó chịu đáp: “Nha đầu này, ngươi thì biết cái gì hả? Lô đá này ta đích thân theo đoàn ngựa kéo hàng từ Vụ Nguyên về, sao có thể là đá La Văn mịn Kỳ Môn được? Hơn nữa, Kỳ Môn có đá La Văn à?”
Lý Cảnh Đông nghiêng đầu nhìn Trinh Nương: “Con chắc không?”
“Về chuyện này, trong sách Hấp Nghiên biện luận có ghi chép, khe suối ở Kỳ Môn có loại đá này. Đương nhiên, chỉ bằng mắt thường, Trinh Nương cũng không dám chắc đây chính là đá La Văn mịn Kỳ Môn. Có điều, hai loại đá này tuy rất dễ nhầm lẫn, nhưng cách kiểm tra lại đơn giản. Đá La Văn Vụ Nguyên chất cứng và nặng, còn đá La Văn mịn Kỳ Môn chất xốp và giòn. Muốn phân biệt, cứ việc đập mạnh xuống đất là sẽ rõ.” Trinh Nương bình tĩnh nói.
Cách phân biệt rất đơn giản. Chỉ là từ thời Tống trở đi, Hấp nghiên được rất nhiều văn nhân nhã sĩ theo đuổi, giá cả cũng không ngừng tăng cao. Mà Hấp nghiên thời cổ chỉ loại nghiên đá sản xuất ở Vụ Nguyên, bao gồm các loại vân kim tinh, vân la văn, vân mi văn, vân cá tử, v.v..
Cũng vì vậy, nên ai mà dám đập nghiên xuống đất nếu không phải trước đó đã có nghi ngờ chứ? Làm vậy chẳng phải là phá tiền sao?
Nghe Trinh Nương nói xong, Lý Cảnh Đông không nói hai lời, trực tiếp cầm hòn đá trên tay đập mạnh xuống phiến đá xanh trên mặt đất. Lập tức, nghiên mực trên tay vỡ thành mấy mảnh. Nhìn vào mặt cắt, các hạt rời rạc, làm sao sánh được với độ rắn chắc của đá La Văn Vụ Nguyên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play