Về đến nhà, Trinh Nương lén lút bỏ xấp giấy nợ kia vào bếp đốt hết. Từ đây, cái hố mà cha nàng để lại xem như đã được lấp chặt. Về phần ước hẹn với La thiếu gia, Trinh Nương không nói với người nhà, sợ nói ra lại chỉ thêm lo lắng.
Buổi tối, cả nhà ăn cơm, Trinh Nương nghĩ đến phụ nhân họ Trịnh kia. Bà ấy trạc tuổi mẫu thân nàng, nhưng trông già hơn mẫu thân nàng nhiều.
“Mẹ, hôm nay con gặp một người họ Trịnh, chính là vị hôn thê năm xưa của đại bá. Trông bà ấy mặc đồ cũ lắm, quần áo vá chằng vá chịt, sắc mặt cũng không tốt. Trịnh gia chẳng phải mở quán cơm sao? Sao cuộc sống lại khó khăn đến vậy?” Trinh Nương hỏi.
“Đâu phải là cuộc sống khó khăn thôi đâu. Hai huynh đệ của nàng ta đều không phải là người tốt, hai tẩu tử cũng cay nghiệt, ngay cả mấy đứa cháu trai cháu gái cũng đều là lũ vong ơn bội nghĩa. Con biết không, con cái nhà hai huynh đệ nàng ta có đứa nào mà chẳng do nàng ta bế bồng lớn lên, thế mà bây giờ chúng trưởng thành, có đứa nào cho nàng ta hưởng chút phúc lộc nào đâu. Trước đây khi Trịnh lão gia còn sống, hai huynh đệ đó còn kiêng dè chút ít, cách đây không lâu Trịnh lão gia mất rồi, Trịnh Tịch Mai này liền thành bà tử đốt lò trong quán cơm của đại ca nàng ta, việc bẩn việc nặng trong nhà đều một mình nàng ta làm hết, thật là quá cay nghiệt.” Vừa nhắc đến Trịnh thị, Triệu thị liền tỏ vẻ bất bình nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT