Theo cơn chấn động mãnh liệt truyền tới từ bên ngoài, bầu trời bỗng chốc tối sầm xuống, ma khí nuốt chửng toàn bộ Hà Châu thành, quỷ quái vô hình tràn ngập phố lớn hẻm nhỏ trong nháy mắt.
Căn nhà như không chịu nổi áp lực cực lớn này nên phát ra tiếng rung lắc làm người ta sợ hãi, thoáng nghe được cả tiếng đồ sứ đổ vỡ từ nơi nào đó.
Vu Hy đạp bàn chạy đến trước cửa sổ, vén màn cửa ra rồi thò đầu quan sát bên ngoài. Nàng luôn có cảm giác sau khi Chung Huyền ra tay, cả Hà Châu thành bỗng chốc trở nên đáng sợ hơn.
Có điều quỷ khí bao trùm giữa đám người đã có dấu hiệu tan biến. Có người hồn phách đã trở về với cơ thể, gương mặt tím tái cũng dần khôi phục lại như bình thường.
Thấy vậy, Vu Hy định dùng quần áo che hai tai mình theo bản năng, tránh việc có người tỉnh lại bị mình hù dọa.
Người bình thường hiếm khi thấy Yêu tộc, vậy nên khác với vẻ phân biệt đối xử của Tiên môn, đa phần người bình thường thường ôm thái độ sợ hãi khi gặp Yêu tộc.
Nàng đang cụp tai ôm đuôi, vùi mình vào lớp quần áo, suýt nữa biến bản thân thành một quả bóng thì Chung Huyền nhanh chóng trở lại.
Hắn sải bước tiến vào, tay còn nắm chặt lấy mắt cá nhân một người nào đó, lôi xềnh xệch người đó vào nhà.
Thấy Vu Hy vẫn còn ngoan ngoãn ngồi chờ trên bàn, nét mặt hung ác của Chung Huyền giãn ra không ít. Hắn vứt kẻ trong tay sang một bên rồi trực tiếp nhào lên ôm lấy Vu Hy, đoạn nói:
"Tiểu Hy Nhi à, tên này chính là đầu sỏ đấy. Nhóc nói xem chúng ta nên xử lý hắn ta thế nào đây?"
Người vừa bị kéo vào phòng và vứt sang một bên kia đã bị cụt hai tay, pháp thuật làm máu ở chỗ cụt kia ngừng chảy, mái tóc rối bù, máu me đầy mặt, bộ trường bào vốn màu trắng trên người hắn ta lúc này đã không còn nhìn ra dáng vẻ vốn có nữa.
Vu Hy đang định đáp lời thì vô tình cúi đầu. Sau khi nhìn rõ mặt đối phương, nàng lập tức cứng người, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
Trương Ngọc Thành?!
Hư Vân tông có quy định, tất cả những người đạt đến Nguyên Anh trung kỳ đều đủ tư cách trở thành trưởng lão và nhận đồ đệ.
Còn những người vừa bước vào Nguyên Anh, hoặc nhờ cậy dược vật để đạt đến Nguyên Anh cảnh, tu vi chưa ổn định thì sẽ được sắp xếp làm phụ tá cho các trưởng lão, bao giờ tu vi ổn định và tiến lên trung kỳ thì mới có tư cách nhận đồ đệ.
Trương Ngọc Thành vốn chỉ là một phụ tá của trưởng lão, sau đó nghe người ta nói hắn ta gặp được cơ duyên nào đó bên ngoài, sau khi trở về thì tu vi tăng mạnh, thành công thăng lên Nguyên Anh trung kỳ, trở thành một trong các trưởng lão.
Sau khi trở thành trưởng lão, Trương Ngọc Thành nhanh chóng để mắt tới Vu Hy, nhiều lần công khai sỉ nhục nàng, thậm chí từng suýt nữa lấy mạng nàng.
Khi không có ai, thậm chí hắn ta còn cố ý cho nàng ăn thức ăn chứa độc, thiêu rụi nơi ở của nàng, để đệ tử của mình bắt nạt nàng nữa.
"Bán yêu hèn mọn sao xứng tu hành? Chẳng qua chỉ là một thứ tạp chủng thậm chí còn không được coi là người mà thôi."
Đây là lời đánh giá mà Vu Hy nghe được nhiều nhất từ miệng Trương Ngọc Thành.
Tính toán thời gian thì bây giờ nàng gặp được Trương Ngọc Thành ở đây...
Chẳng lẽ cái gọi là cơ duyên của hắn ta chính là hiến tế toàn bộ người dân Hà Châu thành?!
Trước đây mỗi khi Tiên môn diệt trừ yêu ma, Trương Ngọc Thành luôn căm ghét Chung Huyền sâu sắc, nói hắn ra tay tàn bạo, không xứng làm người, ra vẻ đạo mạo nghiêm trang, kết quả thủ phạm lại chính là hắn ta!
Hắn ta cặn bã đến vậy mà còn không biết xấu hổ nói nàng là tạp chủng!
Vậy Hư Vân tông thì sao? Hư Vân tông có biết những chuyện này không?
Thấy sắc mặt Vu Hy trở nên u ám, Chung Huyền sững người mấy giây rồi đột nhiên phiền não vỗ lên trán mình.
Hắn giết nhiều quá phát cuồng rồi, thế mà lại quên mất Tiểu Hy Nhi còn quá nhỏ, cho dù nàng nói không sợ thì tốt nhất vẫn nên tránh xa những thứ máu tanh này.
Chung Huyền đang định giơ chân đá Trương Ngọc Thành ra ngoài thì chợt thấy Vu Hy ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn hắn với thái độ ham học vô cùng chân thành, đoạn hỏi: "Phải làm thế nào... mới có thể khiến hắn ta chết một cách đau đớn nhất?"
Chết một cách đau đớn nhất?
Lời này thật sự khiến Chung Huyền thích thú.
[Quả nhiên Tiểu Hy Nhi giống mình! Sao lại đáng yêu vậy cơ chứ!]
Vẻ mặt bực bội của Chung Huyền biến mất, thay vào đó là nét vui vẻ và đầy hứng thú. Hắn nhếch môi nói:
"Chuyện này thì đơn giản thôi. Bây giờ Kim Đan của hắn đã bị khoét, chẳng khác nào kẻ vô dụng, đợi những người suýt bị hắn ta hiến tế ở đây tỉnh lại, hắn ta sẽ phải đối mặt với cơn giận dữ của cả Hà Châu thành. Sau đó ta sẽ hạ cho hắn ta thêm một lời nguyền bất tử, khiến hắn biến thành một đống thịt nát vẫn còn sống được..."
Nghe Chung Huyền nói vậy, Trương Ngọc Thành sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy.
Hắn ta vốn định sau khi hiến tế cả thành xong thì đổ tội cho Chung Huyền, không ngờ Chung Huyền lại trùng hợp xuất hiện ở đây.
Chẳng phải trước giờ Ma tộc luôn không thích xen vào chuyện người khác, cũng không quan tâm đến sống chết của người khác sao? Tại sao lần này lại chạy tới đây làm người tốt thế này!
Hắn ta khó khăn ngẩng đầu muốn cầu xin tha thứ, nước mắt và máu trên mặt hòa lẫn vào nhau trông thảm hại vô cùng:
"Cầu xin ngài, cầu xin ngài, Chung thiếu chủ, cầu xin ngài đừng giết ta, ta cho ngài hết vật báu, cầu xin ngài tha cho ta một con đường sống!"
Dường như Chung Huyền cảm thấy dáng vẻ hắn ta mất hai tay bò lết trên mặt đất rất thú vị nên cười khẽ một tiếng rồi hứng thú nói:
"Cầu xin ta chẳng ích gì đâu, cầu xin Tiểu Hy Nhi đi, vốn dĩ là vì Tiểu Hy Nhi nên ta mới ra tay, nếu Tiểu Hy Nhi của ta muốn ngươi sống thì ngươi sẽ được sống."
Vốn dĩ hắn không quan tâm đến những chuyện này, chỉ muốn hóng hớt, nếu không phải vì Vu Hy thì thậm chí có lẽ hắn còn không thèm vào Hà Châu thành.
Nghe vậy, Trương Ngọc Thành mới dồn sự chú ý vào Vu Hy. Thấy Vu Hy chỉ là một đứa bé hai ba tuổi, lại còn là bán yêu, mặt hắn ta nhanh chóng vặn vẹo, song vẫn nước mắt nước mũi tèm lem, vô cùng hèn mọn dập đầu xuống đất, khóc lóc van xin:
"Cầu xin ngài, cầu xin ngài, ta và ngài không oán không thù, ngài hãy tha cho ta một mạng..."
Khi nói, trong lòng hắn ta còn mừng thầm, nghĩ rằng trẻ con luôn lương thiện mềm lòng, nếu không cũng sẽ không cầu xin Chung Huyền ra tay cứu người dân. Chỉ cần hắn ta khóc lóc thảm thiết một chút, nói không chừng có thể lấy được lòng thương hại mà thoát khỏi kiếp nạn này.
Nghĩ đến đây, hắn ta càng ra sức dập đầu, dập đến mức trán rướm máu:
"Trong nhà ta còn có một hài tử gần bằng tuổi ngài, nếu ta chết thì con ta sẽ mất cha, cầu xin ngài, ta đảm bảo sau này sẽ không làm việc ác nữa, cầu xin ngài tha cho ta lần này!"
Nhìn kẻ từng hành hạ mình trăm bề hèn mọn dập đầu cầu xin mình, chẳng hiểu sao điều đầu tiên Vu Hy nghĩ đến chính là chuyện Trương Ngọc Thành cho mình uống thuốc độc, nóng cháy đến mức ngũ tạng của nàng suýt chút nữa tan chảy.
Lúc đó nàng nằm liệt giường suốt mấy tháng trời, người lạnh run, đau đớn đến ngồi cũng khó, nằm cũng khó, không ăn được nửa hạt cơm, cứ ăn vào là nôn ra máu, nếu không nhờ máu của bán yêu có khả năng chống lại một phần độc tố và bảo vệ cơ thể thì có khi nàng không qua khỏi từ khi đó rồi.
Thỉnh thoảng nhắm mắt lại là nàng lại sợ mình không thể tỉnh lại nữa.
Nỗi đau đó cả đời này nàng sẽ không bao giờ quên được.
Hốc mắt Vu Hy đỏ lên, hai tay luống cuống đặt lên lồng ngực.
Tim nàng đập rất nhanh nhưng lại không khó chịu.
Thậm chí còn cảm thấy hả hê!
Trước đây Mục Tiêu Nhiên dạy nàng rằng trong lòng không được ôm hận thù, không được căm ghét bất cứ ai, bởi vì báo thù là chuyện khiến người ta trống rỗng nhất.
Nàng là bán yêu, mà bán yêu lại là nguồn cơn khiến nàng bị bắt nạt. Chỉ cần nàng loại bỏ máu yêu trong người thì sẽ có thể sống như người bình thường.
Nhưng bây giờ thấy người đã từng bắt nạt mình và khiến mình đau khổ trở nên vô cùng thảm hại, nàng thật sự cảm thấy vui vẻ và sảng khoái từ tận đáy lòng.
"Ngươi nói ngươi có một hài tử à?"
Thấy Trương Ngọc Thành vẫn còn đang van xin, cuối cùng Vu Hy cũng mở miệng. Dưới ánh mắt tràn đầy hy vọng của Trương Ngọc Thành, nàng dùng giọng trẻ con non nớt dễ nghe nói từng chữ:
"Nhưng ngươi có biết trong thành này có bao nhiêu hài tử gặp chuyện vì ngươi không? Còn lâu ta mới cứu ngươi!"