Chỉ cần lợi ích hấp dẫn thì có thể cứu người ư?

Vu Hy luôn là một học sinh thông minh học một biết mười, nếu không kiếp trước nàng cũng sẽ không thể có được tư cách ra ngoài tu hành khi còn trẻ trong tình trạng bị mọi người tẩy chay.

Nàng chợt nảy ra ý tưởng, nhưng câu đầu tiên thốt ra vẫn là:

“Nếu cứu họ thì huynh có bị thương không?”

Nếu Chung Huyền khó thắng được ác nhân trong thành, vậy họ vẫn nên rời khỏi đây thì hơn.

Đến khi rời khỏi kết giới của Hà Châu thành, nàng có thể tìm cách vẽ vài lá bùa bằng yêu lực trời cho, liên lạc với đệ tử Tiên môn gần đây đến chi viện.

Tuy hơi lâu, nhưng chắc vẫn có thể cứu một ít người.

Nếu như vậy, Tiên môn sẽ tóm được kẻ đầu sỏ, Chung Huyền cũng không bị vu oan.

Nhưng chắc chắn khi ấy Chung Huyền sẽ nghi ngờ nàng vì nàng mới bé xíu thế này mà đã biết vẽ bùa, thế nên nàng phải tính trước xem phải giải thích thế nào mới ổn thỏa.

Lúc Vu Hy đang rối rắm, Chung Huyền đã ngẩn ra.

Hắn nhìn thật kỹ Vu Hy đang dựng đứng lỗ tai hồ ly, lo lắng nhìn mình với một thái độ nghiêm túc chưa từng có.

Kể từ lúc phát hiện cảm xúc của Vu Hy bất thường, hắn đã nhận ra Vu Hy mềm lòng, biết nàng quan tâm đến những người bình thường sống trong tòa thành này.

Vu Hy ngoan ngoãn đáng yêu, rất được mọi người yêu mến, nếu đến Ma uyên, chắc chắn sẽ bị lũ điên đồng môn của hắn giành giật cướp đi.

Nhưng hắn không muốn người khác đưa nàng đi.

Tất nhiên là giữ lại bảo vật quý giá trong tay mình mới là sự lựa chọn tuyệt vời nhất.

Bởi vậy, chỉ cần Vu Hy năn nỉ hắn ra tay là hắn sẽ có thể yêu cầu nàng đồng ý với hắn, rằng sau này tuyệt đối không rời khỏi động phủ của hắn, cùng hắn tu hành, ngoan ngoãn làm một món đồ sưu tầm của riêng hắn, trở thành bé cưng của một mình hắn, đừng mong có ai được đụng vào.

Nói chung thì cái giá để hắn ra tay đắt lắm đấy.

Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ câu đầu tiên Vu Hy thốt ra lại là lời quan tâm dành cho hắn.

Thật ra nàng là một bé ngốc nghếch nhỉ?

Rõ ràng trước đó đã dạy nàng phải quyết đoán lợi dụng hắn để đạt được mục đích mới là cách hay mà, sao giờ vẫn quan tâm hắn trước là thế nào.

Ngốc như vậy, nếu để nàng lang thang bên ngoài, chắc chắn sẽ bị ăn sạch chẳng còn lại mẩu xương vụn mất thôi.

Thấy Vu Hy cứ nhìn mình mãi, đôi mắt trong veo như hồ nước ánh vàng mùa hạ, lần đầu tiên hắn chủ động nhìn sang chỗ khác, gượng gạo rũ mắt, không thể đối mặt trực diện với sự chân thành của Vu Hy.

Nhưng bàn tay đang bế nàng lại siết chặt.

“Trong tòa thành này, không có ai mạnh hơn ta.”

Thật lâu sau, cuối cùng Chung Huyền cũng lên tiếng, giọng điệu dịu dàng lại pha lẫn đôi chút thờ ơ: “Nếu nhóc muốn cứu đám người này, thì phải đổi bằng sự tự do của nhóc.”

Lúc nói, quả thật biểu cảm của hắn không hề thân thiện mà lại hung ác nham hiểm, nếu là đứa trẻ khác có khi đã sợ hãi bật khóc từ lâu rồi.

Nhưng Vu Hy lại bất ngờ mỉm cười, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ quả quyết đồng ý:

“Được! Huynh không bị thương thì không sao cả.”

Vu Hy vốn cho rằng nhờ Chung Huyền ra tay là một chuyện rất khó, nào ngờ hắn lại đồng ý dễ dàng vậy!

Còn tự do của nàng, nàng vốn chẳng có nơi nào để đi, còn định gia nhập Ma tộc nữa, thế nên ở bên cạnh Chung Huyền cũng không phải chuyện tồi tệ gì với nàng.

Chung Huyền mím môi, đôi mắt hắn thoáng lướt qua cảm xúc phức tạp, rồi lại lạnh lùng nhìn nàng hỏi: “Cười gì mà cười? Mấy tên chẳng có máu mủ ruột rà gì với nhóc này đáng để nhóc cứu à?”

Vu Hy lắc đầu, ánh mắt nàng vẫn chưa vơi bớt niềm hân hoan, lỗ tai cũng run lên rất đáng yêu, không trả lời Chung Huyền mà chỉ nói với chất giọng non nớt:

“Cảm ơn huynh.”

Nàng ngập ngừng, rồi lại gọi thêm một tiếng: “Đại ca ca.”

Vu Hy nghĩ thấy hiện tại nàng cũng không tiện gọi thẳng tên của Chung Huyền, nếu theo cách gọi thông thường ở Nhân giới, chắc nàng gọi Chung Huyền là ca ca hoàn toàn không có vấn đề gì.

Nhưng nếu muốn xét theo độ tuổi ở Nhân giới thật, tất nhiên tuổi thật của Chung Huyền hơn gia gia của Vu Hy gấp không biết bao nhiêu lần nữa ấy. 

Khoảnh khắc Vu Hy gọi “đại ca ca”, Chung Huyền đang giả vờ nham hiểm chợt cứng đờ, toàn tâm trí lùng bùng như pháo nổ, tiếng lòng lại bắt đầu trống rỗng.

Át, át chủ bài hả?

[Chết tiệt! Chết tiệt! Mẹ nó đáng yêu quá! Chỉ nghe giọng thôi mà mình đã muốn nựng cô nhóc cho đã đời rồi!]

[Cô nhóc gọi mình là ca ca, ấy thế mà cô nhóc lại gọi mình là ca ca! Mình có muội muội rồi! Mình có muội muội rồi! Khắp cả Ma uyên sẽ phải ngưỡng mộ mình chết luôn!]

[Nhóc thông minh này vừa nhìn thoáng cái đã đi theo mình rồi! Không chịu nổi nữa, muốn nhốt cô nhóc lại quá đi mất! Giấu cô nhóc đi! Muốn cưng chiều cô nhóc đến mức cô nhóc có thể bắt nạt mình tùy thích!]

Nghe tiếng lòng như phát điên của Chung Huyền, Vu Hy thấy hơi sợ, lại nhìn gương mặt vô cảm của hắn, hoàn toàn không tưởng tượng ra đây là cùng một người.

Cố An nói đúng, đúng là Ma tộc rất thú vị.

Nàng lại móc cuốn sổ nhỏ trong tim ra, ghi lại chiêu “gọi ca ca” này rất hữu dụng.

Khó lắm nàng mới tìm được người không khinh thường thân phận bán yêu của nàng, vả lại nàng cũng có thể gia nhập Ma tộc rồi, nhất định phải cố gắng xây dựng mối quan hệ tốt với họ, tận hưởng cuộc sống của người bình thường.

Chung Huyền phấn khích rất lâu, lâu đến mức quỷ khí trong trận hiến tế sắp che mất bản thân thì hắn mới sực nhớ ra đây là đâu, thế là khẽ ho một cái rồi hờ hững nói:

“Lần sau cứ tiếp tục gọi ta như vậy đi.”

Thấy Vu Hy ngoan ngoãn gật đầu, hắn hài lòng la hét vui sướng trong lòng, lúc này chỉ mong sao có thể tặng hết đồ quý giá trên đời này cho Vu Hy chơi.

Chung Huyền thả Vu Hy lên chiếc bàn phía trước, kéo y phục lại cho nàng xong mới tìm bậc thang xuống cho mình:

“Quỷ khí của thứ giả mạo này quá hôi hám lại còn chướng mắt, ta đi giết hắn ta, nhóc chờ ở đây, ta sẽ trở lại nhanh thôi, nếu ta trở lại mà không thấy nhóc...”

Hắn không nói nửa câu sau, nhưng quanh người lại ùa ra ma khí u ám, thể hiện rõ ý đe dọa.

Vu Hy gật đầu lần nữa, chẳng những không sợ mà còn nắm lấy ống tay áo của hắn thủ thỉ: “Phải bình an trở về.”

Chung Huyền chợt lạnh lùng không nổi nữa, lặng lẽ rút quỷ khí vừa rồi còn nhe nanh múa vuốt về.

Tiểu hồ ly ngốc nghếch!

Sao bé con lông còn chưa dài này lại ngoan thế chứ!

Làm người ta thấy thương nàng đến lạ.

Hắn lẩm bẩm trong lòng rồi bước nhanh ra ngoài, nhanh chóng biến mất.

Thấy Chung Huyền đã ra ngoài, Vu Hy bèn thò đầu ra, xác nhận chẳng thấy Chung Huyền đâu nữa mới thở phào một hơi thật dài.

Tốt quá, chỉ cần tên ác nhân dựng nên trận hiến tế này bị xử lý, Chung Huyền sẽ không cần gánh ô danh, người dân Hà Châu thành cũng được cứu.

Nhớ lại dáng vẻ trong ngoài bất nhất vừa rồi của Chung Huyền, nàng khựng người rồi lại không kìm được phì cười.

Tuy tiếng lòng của Chung Huyền cũng có một vài thứ rất đáng sợ, nhưng không biết tại sao mà nàng lại không có cảm giác sợ hãi khi nghe những điều này như lúc bị người ta nhục mạ hành hạ hồi kiếp trước.

“Không ngờ hắn lại dễ tính thế.”

Nàng ôm lấy quần áo ấm áp trên người, lẩm bẩm một mình: “Vốn còn tưởng mình phải hôn hắn vài cái mới được...”

Vừa dứt câu, đột nhiên tầm nhìn trước mắt chao đảo, chỉ thấy Chung Huyền đã đi xa thoáng cái đã trở về, bế nàng lên nói:

“Hôn đi.”

Vu Hy: “...”

Cuối cùng Vu Hy hôn vài cái lên má Chung Huyền, hôn đến nỗi tai hồ ly nóng đến bốc khói, chóp đuôi thẹn thùng cuộn thành một cục, Chung Huyền mới hài lòng rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play