Trương Ngọc Thành hoàn toàn không ngờ Vu Hy lại từ chối mình.

Đây chỉ là một đứa trẻ, sao có thể độc ác đến vậy cơ chứ? Sao nàng có thể trơ mắt nhìn hắn ta rơi vào cảnh thảm hại như vậy?

Quả nhiên là bán yêu hèn mọn! Súc sinh đội lốt người! Chỉ biết đồng cảm với đám phàm nhân cũng hèn kém y chang!

"Chuyện sống chết của những thường dân kia thì liên quan gì đến ta! Bọn chúng chỉ là người phàm, còn không thể bước chân lên con đường tu chân, là đám người phàm hèn kém! Được ta hiến tế là công dụng duy nhất của bọn chúng. Bọn chúng nên cảm thấy vinh quang mới đúng!"

Trương Ngọc Thành dùng hết sức lực của toàn thân để hét lên một cách hùng hồn, cứ như thể chỉ cần lớn tiếng thì hắn ta có thể thuyết phục được Vu Hy.

Nhưng hắn ta còn chưa dứt lời, cũng chưa đợi được phản ứng của Vu Hy thì một cơn đau kịch liệt đã đột nhiên truyền đến từ gương mặt, sau đó mặt hắn ta bị Chung Huyền giẫm mạnh dưới chân.

"Tiểu Hy Nhi nói không cứu ngươi."

Chung Huyền dựa người vào bàn, vài lọn tóc đen trượt xuống vai theo động tác nghiêng đầu của hắn, chân nghiền tới nghiền lui một cách lơ đễnh, nhưng nếu lắng tai sẽ nghe thấy tiếng xương mặt vỡ vụn.

Trương Ngọc Thành muốn cầu xin tha thứ nhưng vì mặt bị đạp nên không phát ra được âm thanh, chỉ có thể dùng một tư thế buồn cười đáng thương bò trên mặt đất, khó khăn muốn dựa vào đôi chân còn lại để đứng dậy.

"Ha ha..."

Chung Huyền bị dáng vẻ buồn cười của hắn ta chọc cười. Hắn đột nhiên nhấc chân, khiến Trương Ngọc Thành không kịp thu lực mà ngửa thẳng ra đằng sau.

Thấy Chung Huyền vỗ đùi, cười càng vui vẻ hơn, Trương Ngọc Thành bỗng có suy nghĩ rằng chỉ cần làm Chung Huyền vui vẻ thì dù hắn ta bị coi là trò tiêu khiển cũng không sao. Hắn ta vội vàng lộ ra nụ cười nịnh nọt, muốn tiếp tục làm Chung Huyền vui vẻ, song khi nhìn kỹ lại mới phát hiện trước mắt mình xuất hiện rất nhiều bóng người.

Bách tính Hà Châu thành đã tỉnh lại và đang vây quanh hắn ta, từ trên cao nhìn xuống hắn ta từ lúc nào.

Trên mặt họ hầu như không có biểu cảm gì, nhưng trong mắt lại đầy vẻ căm phẫn.

Khi bị cướp hồn phách, cơ thể họ không thể động đậy nhưng ý thức không hề biến mất. Họ vẫn nhớ rõ mình suýt chút nữa bị Trương Ngọc Thành hiến tế.

"Ta coi ngươi là tiên nhân, mang hết đồ ăn thức uống ngon ra chiêu đãi ngươi, thế mà ngươi lại muốn giết thê tử ta, hãm hại cha mẹ ta!"

Một nam nhân trưởng thành hai mắt đỏ ngầu túm lấy cổ Trương Ngọc Thành.

Một nữ nhân khác bế hài tử đang khóc cũng điên cuồng xông tới, dùng sức đạp vào Trương Ngọc Thành: "Hài tử của ta mới chỉ một tuổi! Suýt nữa nó bị ngươi giết rồi! Ngươi đáng chết!"

"Huynh trưởng và tẩu tẩu của ta chưa từng làm điều ác, dựa vào đâu mà bị ngươi hiến tế hả!"

"Tiên nhân cái khỉ khô! Đồ không bằng heo chó! Ngươi đáng chết vạn lần!"

Bị nhấn chìm trong cơn thịnh nộ của mọi người, Trương Ngọc Thành khó khăn rời mắt khỏi đám người và nhìn về phía Chung Huyền. Chỉ thấy Chung Huyền hơi hất cằm, đôi mắt hẹp dài nheo lại thành một khe hở, trên mặt là một nụ cười cực kỳ hưởng thụ và vui sướng. ( app truyện TᎽT )

Bấy giờ hắn ta mới biết Chung Huyền không phải cười vì dáng vẻ buồn cười của mình, mà là vì kết cục bi thảm sống không bằng chết của mình lúc này.

Từ đầu đến cuối, Chung Huyền chưa từng có ý định tha cho hắn ta.

"Đương nhiên là không thể tha cho hắn ta rồi."

Chung Huyền ôm Vu Hy lên, thích thú vuốt ve đôi tai lông xù của nàng rồi lẩm bẩm tự nói: "Cái thứ bẩn thỉu mà cũng dám nhìn thẳng vào Tiểu Hy Nhi, không móc mắt hắn ta ra đã là ta lương thiện nhân từ lắm rồi."

Đương nhiên, dường như cảnh nhãn cầu của Trương Ngọc Thành bị đạp vỡ thú vị hơn một chút.

Haiz, quả nhiên là Tiểu Hy Nhi quá lương thiện, ngay cả hắn cũng bị ảnh hưởng rồi.

Vu Hy nhìn chằm chằm Trương Ngọc Thành dần dần biến thành một vũng thịt nát không chớp mắt, dáng vẻ rất thích thú.

Chung Huyền thấy nàng thật sự không sợ, bèn dứt khoát mặc kệ nàng.

Chỉ là khi chú ý tới đôi mắt còn hơi đỏ của Vu Hy, hắn cúi đầu, ngón cái nhẹ nhàng lau nhẹ mí mắt nàng: "Sao mắt lại đỏ lên thế này?"

Vu Hy lắc đầu, không cần thiết phải cho Chung Huyền biết những ấm ức mà kiếp trước nàng từng trải qua.

Nàng ngẩng đầu nhìn Chung Huyền, dùng tay lau đi vết máu nửa khô trên mặt Chung Huyền, sau đó dịu dàng cười nói: "Ta vui quá ấy mà."

Nhìn thấy người từng làm hại mình nhận báo ứng, nàng thật sự rất vui vẻ.

Đây là chuyện mà kiếp trước ngay cả nghĩ nàng cũng không dám nghĩ tới.

Chung Huyền nhìn nụ cười xán lạn trên khuôn mặt nàng, lại im lặng thở dài.

Sao nhóc này cười lên cũng khiến người ta đau lòng vậy chứ?

Rốt cuộc đứa trẻ chỉ mới hai ba tuổi này đã trải qua những gì vậy?

Hắn không nói gì, chỉ ôm chặt Vu Hy hơn, vụng về vỗ nhẹ vào lưng nàng.

Vu Hy ngẩn người, dường như hốc mắt càng đỏ hơn. Không lâu sau, nàng thuận theo tư thế đó mà ôm lấy cổ Chung Huyền, giống như người chết đuối cuối cùng cũng vớ được một khúc gỗ.

Hai người hứng thú nhìn Trương Ngọc Thành biến thành thịt nát nhưng vẫn còn thở, cho đến khi hắn ta bị đám người giận dữ cắt xẻo ném xuống ao cho cá ăn, vở kịch này mới coi như hạ màn.

Trong lúc đó, Chung Huyền còn khá tiếc nuối. Hắn nghĩ nếu có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Trương Ngọc Thành thì sẽ thú vị hơn.

Xem kịch vui xong, Chung Huyền chuẩn bị rời đi, chỉ là trước khi đi mới nhớ ra mình còn chưa mua quần áo cho Vu Hy. Thế là hắn lập tức tiện tay túm lấy một tú nương, lạnh lùng ra lệnh cho người ta chuẩn bị thêm quần áo cho Vu Hy.

Vu Hy vốn muốn che đi đôi tai và đuôi của mình, nhưng Chung Huyền vẫn luôn ôm nàng nên nàng không tìm được cơ hội che.

Bây giờ thấy tú nương nhìn về phía mình, nàng có chút bất an quay mặt đi, trong lòng nghĩ rằng có lẽ giây tiếp theo sẽ thấy cảnh tú nương kinh hãi bỏ chạy.

Nhưng không ngờ lúc nhìn thấy nàng, tú nương chỉ ngẩn người một lát, sau đó lập tức nở nụ cười nói: "Có thể chuẩn bị quần áo cho ân nhân là vinh hạnh của ta! Mời đi theo ta, y phục ở chỗ ta tùy mọi người chọn, ta không lấy tiền đâu, không lấy tiền đâu!"

Không chỉ tú nương mà những người khác trút giận xong cũng ùa tới, nhiệt tình mời mọc Chung Huyền đưa Vu Hy đến nhà mình làm khách.

"Ân nhân! Nhà ta có thịt heo tươi! Chân giò heo kho ta nấu là đặc sản có một không hai ở Hà Châu đấy!"

"Vừa lúc nhà ta có mấy miếng ngọc thạch thượng hạng, ta tặng cho ngài hết! Ngài muốn khắc gì cũng được!"

"Vải thêu nhà ta ngay cả Hoàng gia cũng thích mặc, dáng người ngài cao lớn phong độ, chỉ thiếu mấy bộ quần áo bảnh bao nữa thôi! Ngài nhất định phải để ta may thêm cho ngài mấy bộ nhé!"

"Gà mái nhà ta đẻ trứng rồi!!"

"... Chuyện này thì không cần nói đâu."

Mọi người nhiệt tình ồn ào, nhiệt tình đến mức quên cả chú văn có chút đáng sợ trên mặt Chung Huyền.

Họ nhìn thấy Trương Ngọc Thành làm điều ác, cũng nhìn thấy Vu Hy cầu xin Chung Huyền cứu họ.

Thật ra dân chúng bình thường rất đơn thuần. Họ có thể so đo tính toán những chuyện nhỏ nhặt, song lúc gặp chuyện lớn thì ai cứu họ, ai đối xử tốt với họ, họ sẽ ủng hộ người đó.

Vu Hy hơi bối rối trước sự nhiệt tình của mọi người. Nàng nhìn về phía Chung Huyền với vẻ cầu cứu, lại thấy mặt Chung Huyền nhăn nhó, chú văn khắp mặt cũng nhíu theo, cứ như giây tiếp theo sẽ bùng nổ vậy, dáng vẻ bình tĩnh trước đó chẳng còn nữa, xem ra hắn còn bối rối hơn cả nàng.

"Ai còn dám đến gần ta nữa, ta sẽ giết kẻ đó."

Hắn gần như rít ra những lời này từ kẽ răng.

Lời này khiến mọi người ngẩn người giây lát. Họ quay sang nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về phía Vu Hy.

Vu Hy bị nhìn đến mức da đầu tê dại, đang buồn bực không biết mọi người nhìn mình làm gì thì nghe mấy tỷ tỷ xinh đẹp nói: "Tiểu cô nương, bọn ta rửa mặt giúp ngươi nhé? Bọn ta còn biết búi tóc nữa. Chúng ta đi thay quần áo mới được không?"

Chung Huyền không dễ lay động, vậy họ có thể bắt đầu từ cục bột nhỏ Vu Hy này.

Phải công nhận một điều rằng họ đã tìm đúng cách. Chung Huyền nhíu mày nhìn họ, lại nhìn Vu Hy tóc tai bù xù, mặt đầy bụi bặm trong lòng mình, bắt đầu ngầm dao động.

Hắn không biết chăm sóc trẻ con, chính hắn chải đầu cho Vu Hy chắc chắn sẽ không tốt bằng những người trước mắt này.

Nhưng hắn lại không muốn giao Vu Hy cho người khác.

Lúc này, có một đầu bếp bưng tới một lồng bánh bao tới, vừa chạy vừa kêu: "Bánh bao đặc sản đây, ân nhân phải nếm thử đấy nhé!"

Không chỉ người này mà không ít đầu bếp khác cũng bưng những món ăn sở trường của mình ra.

Chung Huyền nhìn xung quanh càng ngày càng nhiều người, ý muốn rời đi càng dâng trào. Hắn đang định xoay người thì chợt nghe thấy bụng Vu Hy kêu lên một tiếng.

Hắn ngẩn người, lập tức cúi đầu, tròn mắt nhìn Vu Hy trong lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play