Chung Huyền tiếp tục đi về phía trước nhưng thỉnh thoảng vẫn chú ý tình hình sau lưng.
Lúc giết chết Ôn Mạc Nhân, hắn đã phát hiện ký hiệu định hồn của hắn ta bị kích hoạt, đáng lẽ Hư Vân tông nên phái người truy sát hắn, nhưng hắn đợi lâu lắm rồi mà vẫn chưa thấy ai tới, thậm chí còn chẳng phát hiện ra dấu hiệu truy tìm là sao ấy nhỉ?
Không chỉ Chung Huyền thắc mắc, ngay cả Vu Hy cũng thấy hơi quái lạ.
Ôn Mạc Nhân là đệ tử bồi dưỡng trọng điểm của Hư Vân tông, tài năng đến mức từng được Ngũ đại Tiên môn giành giật, nếu hắn ta xảy ra chuyện, không lý nào Hư Vân tông lại im hơi lặng tiếng, chắc chắn bọn họ sẽ phái người đến xem.
Hơn nữa nếu không có gì bất ngờ, chắc chắn có Mục Tiêu Nhiên trong nhóm người đuổi đến này.
Cũng chính là sư phụ kiếp trước của nàng.
Nhớ tới Mục Tiêu Nhiên, ánh mắt Vu Hy thoáng hiện vẻ ngán ngẩm thất vọng.
Trong nội bộ Hư Vân tông, Mục Tiêu Nhiên nổi danh là kẻ lấp liếm khuyết điểm của bản thân, tuy cũng không thích dòng máu yêu trong người nàng nên không cho phép nàng xuất hiện trong những trường hợp quan trọng như ở học đường này nọ, thế nhưng mỗi khi có người bắt nạt nàng, Mục Tiêu Nhiên đều xuất hiện và đưa nàng thoát khỏi đám người nhục mạ nàng, còn trị thương cho nàng nữa.
Cả Hư Vân tông không cho nàng có được vũ khí, Mục Tiêu Nhiên đã đích thân đưa nàng đi nhận kiếm linh rồi dạy nàng tu hành.
Tuy so với các đệ tử đồng môn như Ôn Mạc Nhân và Lục Thành, Mục Tiêu Nhiên thờ ơ với nàng rất nhiều nhưng sẽ không ai dám làm tổn thương nàng trước mặt Mục Tiêu Nhiên.
Mãi đến khi nàng được phái đi tìm Long Diên thảo.
Long Diên thảo nằm trong một bí cảnh cực kỳ nguy hiểm, với tu vi của nàng thì rất khó toàn mạng trở ra, nhưng vì là mệnh lệnh của Mục Tiêu Nhiên, thế nên nàng vẫn xuất phát chẳng hề do dự.
Giờ nghĩ lại, lúc nàng đi lấy Long Diên thảo cũng là lúc vừa tròn mười lăm tuổi, được coi là người thành niên ở Nhân giới, yêu đan cũng đã chín muồi.
Cũng chẳng trách lúc thập tử nhất sinh, dù có liên lạc thế nào cũng không liên lạc được với Mục Tiêu Nhiên.
Trong tình huống chẳng còn đường lui, nàng chỉ đành cầu cứu sư huynh đệ Ôn Mạc Nhân và Lục Thành của mình, nào ngờ cũng chỉ nhận được một tràng chế nhạo, ngay cả Truyền Âm thạch cũng vỡ nát.
Nàng không muốn chết.
Dù sống trong thế giới không được ai chấp nhận, nàng cũng không nghĩ cái chết là một sự giải thoát.
Nàng muốn cố gắng sống sót, nàng tin rồi sẽ có một ngày nàng có thể gặp được người bằng lòng đối xử tốt với nàng, và tìm được chốn dung thân cho mình.
Nhưng không ai đến cứu nàng cả, hơn nữa sức mạnh của bản thân nàng cũng có hạn.
Giây phút nàng chờ đợi cái chết trong cô độc, chỉ mình nàng biết lòng nàng tuyệt vọng đến nhường nào.
Nhưng không ngờ khi sinh mệnh sắp đi đến điểm cuối, nàng lại gặp được người bằng lòng vùi thân vì nàng, bằng lòng đi cùng nàng trên đoạn đường cuối cùng.
Đây có lẽ cũng là một trong những nguyên nhân nàng tự nguyện gia nhập Ma tộc.
Nàng rất muốn có một nơi để dung thân.
Bàn tay khẽ dùng sức ôm lấy quần áo Chung Huyền bao bọc cho nàng, nàng nghe thấy lòng Chung Huyền vẫn đang gọi “tiểu bán yêu”, “bé cưng” bèn vô thức ngước lên, chủ động mở lời: ( truyện trên app t.y.t )
“Vu Hy, ta tên Vu Hy, Hy trong tia nắng sớm.”
Nói ra cũng lạ, từ khi hiểu chuyện nàng đã là trẻ lang thang, không hề có ký ức về cha mẹ mình nhưng lại biết bản thân tên gì, như thể nó đã hằn sâu trong linh hồn nàng vậy.
Chung Huyền sững người, dường như không ngờ Vu Hy lại giới thiệu bản thân đột ngột thế.
Nhưng hắn nhanh chóng hiểu ra, nhướng mày lên, tuy không mở mắt nhưng khóe môi lại nhếch cao, vui vẻ thốt lên:
“Tiểu Hy Nhi, ta là Chung Huyền, nhớ nhé.”
Hắn vừa lên tiếng thì đặt xong biệt danh cho Vu Hy luôn rồi.
May mà Vu Hy cũng không để ý việc hắn gọi mình là gì.
Giờ nàng chỉ mong bão tuyết lớn thêm chút để thi thể của Ôn Mạc Nhân bị chôn sâu thêm chút nữa, đừng để cho đám người lộn xộn của Hư Vân tông có thời gian đến gây sự với họ.
Quãng đường tiếp theo đó cũng suôn sẻ, chỉ là lúc Chung Huyền đến nơi, lại bắt gặp quỷ khí ngập trời.
Hiển nhiên là có ma tu trong thành, quỷ khí dày đặc đến nỗi đất trời trong tầm nhìn đều tối đi đôi phần, trong tòa thành rộng lớn không thấy dấu hiệu sống, tuyết đọng dưới đất đã biến thành màu đen tự lúc nào, trông như vũng máu lớn đã khô, chỉ nhìn lướt qua đã có thể bị cuốn vào nỗi bất an.
[Hửm? Lạ nhỉ, trừ mình ra, có lẽ vùng này không có ma tu khác mới đúng nhỉ? Có thể lập ra quỷ trận hiến tế lớn thế này thì chắc tu vi cũng không tệ, cũng không giống là tán tu làm...]
Chung Huyền chạm tay vào kết giới bao phủ bên ngoài tòa thành, quả nhiên xúc cảm đó có vấn đề, ma khí chứa đựng trong kết giới đó không được thuần túy.
Hắn khẽ nghiêng đầu, khá tò mò rốt cuộc là ai đang giả danh Ma tộc hại người ở đây.
[Thôi kệ đi, không phải chuyện của mình, tìm y phục cho Tiểu Hy Nhi trước mới là chuyện quan trọng.]
Tiểu Hy Nhi của hắn có y phục mặc là được, sống chết của người khác thì liên quan gì đến hắn chứ?
Kết giới chặn đường không hề phát huy tác dụng sau khi chạm vào Chung Huyền, mà ngược lại còn bị chú văn to lớn ăn mòn ngay lập tức, sau đó nhanh chóng lộ ra một lỗ hổng.
Kể từ khi sống lại thì Vu Hy mất hết tu vi, nhưng nàng là bán yêu, thiên phú dị bẩm trời cho nên có thể thấy được linh lực người phàm không thấy được, vì vậy nàng tu luyện rất nhanh.
Luồng quỷ khí dày đặc trong tầm nhìn lúc này khiến nàng thấy khá lạ, nàng kìm lại cảm giác buồn nôn, đang định trốn vào trong y phục, nhưng lúc liếc thấy cái tên ở cổng thành lại sững sờ.
Hà Châu thành?
Lúc nàng ở ngoài tích lũy công đức, từng nghe vài đệ tử của Hoa Sơn phái tán gẫu, bàn về Hà Châu thành này.
Vài năm trước Hà Châu thành cũng là một đại thành nhộn nhịp bậc nhất nhì, rất nhiều quan chức quý tộc đến đây làm ăn buôn bán lụa là gấm vóc.
Thế nhưng một hôm nọ, thiếu chủ Ma tộc Chung Huyền đã xâm chiếm Hà Châu thành, còn hiến tế bá tánh trong thành để tu luyện, cả một tòa thành chẳng còn ai sống sót, oán niệm ngất trời mấy năm sau vẫn chưa tan, cỏ cây không mọc người sống không vào.
Người đời căm hận hành vi tàn nhẫn của Chung Huyền đến tận xương tủy, Ngũ đại Tiên môn hợp lực với nhau truy sát Chung Huyền mấy chục năm trời, cuối cùng cũng ép được Chung Huyền đi đến bước đường cùng lựa chọn tự sát.
Nhưng xem ra, sự thật vốn không phải như thế nhỉ?
Theo tiếng lòng của Chung Huyền, hình như quỷ khí ở Hà Châu thành không phải do Ma tộc làm ra.
Lẽ nào có người đổ thừa thảm án của Hà Châu thành cho Chung Huyền?
Trong lúc vẫn còn đang thắc mắc trong lòng, Vu Hy đã thấy Chung Huyền đi đến khu bán vải lớn nhất thành, điềm tĩnh mở cửa một cửa hàng ra.
Vu Hy chẳng gặp ai trên cả quãng đường này, nhưng lúc Chung Huyền mở cửa, họ lại thấy người ta đang nằm rạp khắp đất.
Trừ căn nhà họ đang ở ra, nếu nhìn men theo mấy khung cửa sổ thì có thể thấy những căn nhà ngoài kia căn nào cũng có người.
Tất cả người dân trong thành đều bị nhốt trong nhà?
Trên mặt họ đều có luồng khí đen dày đặc quanh quẩn, có vài người vẫn còn mở mắt thao láo nhưng lại nằm im bất động, không biết còn sống hay đã chết.
Quỷ khí vẫn đang di chuyển, chứng tỏ người gây ra những chuyện này vẫn đang ở trong thành để ăn linh hồn của họ.
Trong thành này có đến vài chục nghìn người bình thường...
Vu Hy luôn cảm thấy tranh đoạt giữa tiên ma thì không nên làm liên lụy đến người bình thường vô tội.
Lúc nàng một mình ở ngoài tu hành, chuyện nàng hay làm nhất chính là tìm chốn về cho những người không nhà, họ không biết pháp thuật, chỉ cầu được ấm no, nhưng tu chân đại năng chỉ cần búng ngón tay là tất cả bọn họ đều sẽ mất mạng.
Nhân giới nằm giữa Tiên môn và Ma uyên, tuy Nhân Hoàng đã ký thỏa thuận với Tiên môn để được che chở, nhưng không biết tại sao lúc nàng tu hành đã phát hiện người bình thường vẫn là đối tượng chịu ảnh hưởng nghiêm trọng nhất, cứ như không hề có Tiên môn bảo vệ.
Lúc nàng lơ đễnh, Chung Huyền đang rảo bước đánh giá khắp con phố lớn.
Hắn đi hai bước ngang qua mấy người nằm dưới đất, bàn tay không cầm gì gom hết vải vóc hắn thấy vừa ý vào nhẫn trữ vật, lúc quay người đi còn không quên để bạc lên quầy, mặc kệ đám người nằm lộn xộn dưới đất có thể nhận hay không.
Chung Huyền đang định đến khu y phục may sẵn xem thử, lại phát hiện hình như Vu Hy quá im lặng kể từ khi bước vào thành.
“Tiểu Hy Nhi?”
Hắn gọi nàng một tiếng.
[Sao sắc mặt của Tiểu Hy Nhi tái nhợt thế? Có phải cô nhóc khó chịu không? Chết thật, đều tại quỷ khí hôi hám kia làm Tiểu Hy Nhi khó chịu!]
Hiển nhiên lúc này Chung Huyền đã quên mất rằng trên người hắn cũng có chẳng ít quỷ khí.
Vu Hy bị gọi tên bèn ngước lên, nàng nhìn Chung Huyền, đắn đo một hồi nhưng không biết nên nói gì.
Nàng không thể trơ mắt nhìn người dân trong thành này chết như thế được, nhưng nếu đã có thể tạo ra trận pháp này, chứng tỏ thực lực của tên khốn đó không hề yếu, Chung Huyền tốt với nàng, nàng không thể để Chung Huyền gặp nguy hiểm chỉ vì ước muốn cá nhân.
Nhưng nếu Chung Huyền rời đi như vậy, phải chăng thảm kịch ở tòa thành này lại đổ hết lên đầu hắn không?
Giây phút này, nàng giận nhất là bản thân vô dụng, nếu nàng có thể xử lý tình huống hiện tại, có lẽ người dân trong thành và Chung Huyền đều có thể được cứu giúp.
Đúng ngay lúc nàng vắt hết trí óc nghĩ cách, Chung Huyền chú ý đến vẻ băn khoăn trên gương mặt nàng, cuối cùng hiểu ra gì đó.
“Tiểu Hy Nhi, lẽ nào nhóc muốn cứu đám người này ư?”
Không chờ Vu Hy trả lời, hắn đã cười khẽ rồi lười nhác lên tiếng: “Vậy nhóc phải nhớ cho kỹ nhé, Ma tộc chúng ta chưa từng cứu người, trừ phi lợi ích hấp dẫn, nếu không đám người này sống hay chết cũng không liên quan đến chúng ta.”