Vu Hy hít sâu một hơi, trợn tròn mắt lên, nhìn Chung Huyền với vẻ mặt không dám tin.

Ma, Ma tộc còn ăn thịt người nữa sao?

Bị hôn đến chết là cách chết quái dị gì thế này?

Tính luôn cả kiếp trước, Vu Hy chưa từng được người ta khen như thế bao giờ, nhưng như thế càng khiến nàng sợ hơn, nàng vô thức nghĩ rằng Ma tộc thấy nàng quá đáng yêu nên muốn dùng cách thức kỳ lạ nào đó để giết chết nàng.

Chung Huyền vẫn còn duy trì phong thái kiêu ngạo và tàn bạo đặc trưng của Ma tộc, hoàn toàn không biết tiếng lòng của mình đã bị Vu Hy nghe thấy hết.

Lúc nãy hắn đang giải quyết vài chuyện ở gần đây, trùng hợp ngửi thấy hơi thở của bán yêu nên mới muốn qua đây xem thử có thể đưa được một hạt giống tu luyện tốt về không. 

Nhưng không ngờ vừa đến là đã bắt gặp một con hồ ly bán yêu đáng yêu như thế!

Trông tiểu bán yêu ấy thì chỉ khoảng hai ba tuổi thôi, vô cùng ngoan ngoãn, tuy đầu tóc hơi rối nhưng trước giờ vẻ đẹp của Hồ yêu vẫn thuộc hàng cực phẩm, gương mặt bẩn thỉu như thế nhưng cũng không thể che đi được ngũ quan tinh xảo của nàng, đặc biệt là đôi mắt đen tuyền, long lanh kia.

Đôi tai hồ ly của nàng vểnh lênh, chiếc đuôi lông xù màu trắng dựng lên cao gần bằng người nàng, trông nàng mềm mại, đáng yêu đến mức khiến ai nhìn thấy cũng muốn nhào đến nựng một cái, đứng từ xa nhìn thì trông như một bông trắng nõn.

Hơn nữa trông xinh đẹp sắc xảo thì thôi đi, rõ ràng nàng vẫn còn là một đứa nhóc nhưng lúc hắn hỏi nàng có muốn đi với hắn không thì nàng còn cố gắng xụ mặt xuống, nghiêm túc đáp lại hắn, trông hệt như một bà cụ non vậy, trời ơi ai thấu cho cho cảm giác này đây, đáng yêu chết hắn rồi!

Hắn hoàn toàn không có sức kháng cự với những thứ đáng yêu như thế, vốn hắn chỉ muốn tiện đường đưa một bán yêu về thôi, nhưng bây giờ hắn lại muốn cho tiểu bán yêu này vào trong một chiếc lọ thủy tinh rồi mang đi cấp đông, cất giữ như một bảo vật, không ai được ngắm cả!

Hắn càng nghĩ càng thấy phấn khích, hoàn toàn không hề để ý rằng biểu cảm trên mặt Vu Hy đã cứng đờ, còn bắt đầu ho khan như vừa bị sặc nước.

[Tiểu bán yêu ho kìa! Chắc chắn là cô nhóc bị cảm lạnh rồi! Đám Tiên môn này làm ăn kiểu gì thế không biết, lỡ như khiến cục cưng của ta bị cảm thì phải làm sao!]

Vu Hy vừa ho là Chung Huyền đã lập tức cởi bỏ chiếc áo choàng trên người, quấn mấy vòng quanh người Vu Hy.

Nhưng cơ thể của Vu Hy lại quá nhỏ bé, áo choàng của Chung Huyền đủ để quấn quanh người nàng tận mấy vòng, cuối cùng bị quấn đến mức trên hẹp, dưới rộng như một cái bánh chưng, chỉ cần lấy dây thừng buộc lại là có thể cho vào nồi được rồi đấy.

Áo choàng của Chung Huyền là pháp khí dùng lửa thật để luyện ra, trông thì bình thường nhưng khi khoác lên người lại vô cùng ấm áp.

[Hu hu hu tay của cô nhóc đáng thương này bị lạnh đến mức nứt hết rồi kia, tức quá đi, mình muốn giết người ——]

Vu Hy chịu khổ quen rồi nên hoàn toàn mất cảm giác trước những cơn đau này, nếu như nàng không nghe được tiếng lòng của Chung Huyền thì cũng không phát hiện ra da tay mình đã nứt hết vì lạnh.

Tay nàng bị chiếc áo choàng của Chung Huyền quấn chặt, sự ấm áp lập tức bủa vây lấy nàng, không biết vì sao nàng lại nhớ đến dáng vẻ Cố An cố gắng chọc cho nàng vui trước khi nàng chết ở kiếp trước.

Nàng rất ít khi được người khác đối xử dịu dàng như thế.

Không biết vì sao, rõ ràng thứ nàng nhận được là ý tốt nhưng con tim đã chết lặng giữa những ác ý trước đây lại chợt bắt đầu nhói đau.

Hai hàng lông mi khẽ run, nàng ngẩng đầu lên, chẳng mấy chốc đôi mắt hồ ly đen láy kia đã ngấn đầy nước mắt, trông như một dải thiên hà vỡ vụn, long lanh ánh nước, chỉ cần một cái chớp mắt là có thể đâm thẳng vào tim người ta, trời sinh đã khiến người ta phải xót thương

“Đa tạ, nhưng huynh nhường y phục cho ta thì huynh sẽ lạnh đấy.”

Khi sự thù địch vơi đi thì giọng nói của nàng trở nên non nớt hơn rất nhiều, nghe rất êm tai, nó cứ nghẹn ngào phát ra từ mũi, nghe như một con tiểu hồ ly đang kêu lên làm nũng.

Chung Huyền đè chặt tay lên ngực.

Thôi xong, hắn đi chết đây!

Tiểu bán yêu đáng yêu đến mức vượt tiêu chuẩn rồi!

Chung Huyền thấy Vu Hy vẫn muốn trả áo choàng lại cho mình thì nhanh chóng đưa tay ra giữ chặt tay nàng lại rồi bế nàng rời đi.

Vốn hắn còn muốn để tiểu bán yêu tự chọn nhưng bây giờ cho dù ông già của hắn có bò ngược từ quan tài ra đi nữa thì hắn cũng phải đưa tiểu bán yêu đi!

Hắn phải xây cho tiểu bán yêu một chiếc lồng bằng vàng!

Hắn phải cho tiểu bán mặc bộ y phục đẹp nhất!

Hắn phải uốn éo trườn bò, trồng cây chuối, xoạc chân trong phòng tiểu bán yêu! Hắn muốn tiểu bán yêu chỉ cần thấy hắn là sẽ vui vẻ ngay!

Chung Huyền nghĩ đủ thứ trong đầu nhưng mặt lại hoàn toàn không biến sắc, vẫn nở một nụ cười nhàn nhạt, lạnh lùng.

Hắn nhắm mắt lại, xoay người định rời đi nhưng Ôn Mạc Nhân lại bỗng đứng chặn ngay trước mặt hắn.

Ôn Mạc Nhân có nghĩ thế nào cũng không ngờ Vu Hy sẽ chọn rời đi với Chung Huyền.

Con nhóc này bị điên rồi sao?

Cả người Chung Huyền dính đầy máu, ma khí bủa vây quanh người, chỉ cần Vu Hy có mắt nhìn là sẽ biết người nên chọn là hắn ta chứ không phải Chung Huyền!

Một đứa con cưng của trời chưa từng bị ai bỏ mặc chỉ cảm thấy mình phải chịu một nỗi nhục mạ vô cùng to lớn.

Hơn nữa giữa người và yêu rất khó sinh được con, đa phần bán yêu được sinh ra đều chết yểu, mất đi Vu Hy thì hắn ta biết phải đi đâu mới tìm thêm được một bán yêu khác đây?

Nếu như không có yêu đan thì chắc chắn sau này tu vi của hắn ta sẽ bị tụt lùi rất nhiều.

“Chung Huyền, con bán yêu này do Hư Vân tông ta phát hiện ra, dù có là chuyện gì thì cũng phải xét đến thứ tự trước sau chứ nhỉ.”

Ôn Mạc Nhân là một trong những đệ tử có thiên phú nhất trong những năm gần đây của ngũ đại Tiên môn, tu luyện chưa được trăm năm thì đã đạt đến bậc Kim Đan hậu kỳ, chỉ còn một bước nữa là có thể lên được Nguyên Anh.

Nhưng hắn ta làm mọi cách cũng không thể nhìn thấu được thực lực của Chung Huyền, điều đó chứng minh tu vi của Chung Huyền cao hơn hắn ta rất nhiều.

“Ta biết thực lực của ta không bằng ngươi, nhưng ta là đệ tử được ngũ đại Tiên môn dốc lòng dạy dỗ, nếu như ta gặp chuyện thì trên dưới Tiên môn sẽ không tha cho ngươi đâu, e là tu vi của ngươi vẫn chưa đạt đến trình độ có thể dịch lại được mọi người đâu nhỉ.”

Hắn ta không muốn chết nhưng cũng không muốn mất đi Vu Hy, hắn ta siết chặt thanh kiếm trong tay, lấy một miếng ngọc bài từ trong ngực ra rồi nói tiếp: “Đây là chìa khóa của Hàn Sương bí cảnh, có nó thì ngươi sẽ vào được bí cảnh bảy ngày, ngươi đưa con bán yêu này cho ta thì miếng ngọc bài này sẽ thuộc về ngươi.”

Miếng ngọc bài này là của sư tôn Mục Tiêu Nhiên tặng cho hắn ta, để hắn ta sử dụng lúc tu hành một mình, tuy rất đáng quý nhưng không có nó thì hắn ta vẫn có thể vào bí cảnh với những đệ tử khác của tông môn, còn nếu Vu Hy bị Ma tộc đưa đi thì e là không thể đưa về Hư Vân Tông được nữa.

Nghe nói dạo gần đây Ma tộc đang tìm đường vào trong Hàn Sương bí cảnh, với họ thì giá trị của miếng ngọc bài này chắc chắn sẽ vượt xa một bán yêu như Vu Hy.

Ôn Mạc Nhân thấy Chung Huyền không trả lời thì nhìn sang Vu Hy, nói nghe rất dịu dàng:

“Bán yêu, nếu như ngươi rời khỏi đây với Ma tộc thì sau này ngươi sẽ trở thành kẻ địch của cả Tiên môn, ta sẽ có ngươi thêm một cơ hội nữa.”

Nhưng không ngờ tên Chung Huyền lúc nãy không thèm phản ứng kia vừa nghe được câu nói này thì dưới chân lập tức toát ra một luồng ma khí rất lớn, đám đệ tử phía sau Ôn Mạc Nhân vừa mới miễn cưỡng xem như là hít thở được bình thường phải lập tức ôm lấy cổ, đau đớn gào thét ngay. ( app truyện TᎽT )

Có người chẳng qua chỉ mới hít phải chút ma khí thôi mà thất khiếu đã có hiện tượng chảy máu rồi.

“Bé con, nhóc muốn đi với hắn sao?”

Chung Huyền bỗng lên tiếng hỏi.

Hắn đang nhắm mắt nên nàng không thể nào thấy được cảm xúc bên trong đôi mắt ấy, mặt hắn thì lại không có biểu cảm gì, chỉ có luồng ma khí không cần tiền mua kia là không ngừng tuôn ra ngoài.

Vu Hy vẫn kiên quyết lắc đầu như trước.

“Ta ghét hắn ta.” Nàng nói nhỏ.

Cho dù là hiện tại thì Ôn Mạc Nhân vẫn đang ngấp nghé đến yêu đan của nàng.

Vị thần tiên ca ca được chôn vùi trong ký ức đã biến mất hoàn toàn, Ôn Mạc Nhân đang đứng trước mắt nàng chỉ là người khiến nàng cảm thấy ghê tởm, buồn nôn mà thôi.

Nhưng Ôn Mạc Nhân quả thật là một thiên tài, hắn ta có ngũ đại Tiên môn chống lưng, nếu như hắn ta vẫn cố chấp muốn giữ nàng lại thì sợ là Chung Huyền cũng sẽ không ra tay đụng đến hắn ta chỉ vì nàng đâu.

Dù có đứng ở góc độ nào để nghĩ thì Chung Huyền đều sẽ chọn chìa khóa của bí cảnh…

Nhưng ai ngờ suy nghĩ này vừa nhen nhóm thì một đóa hoa máu chói mắt bỗng nở rộ trước mắt nàng. 

Nàng chỉ thấy Ôn Mạc Nhân bị một luồng ma khí chém ngang, nửa thân trên bay ra xa rồi rơi độp xuống đất, máu bắn ra nhuộm đỏ hết cả mảng tuyết trắng.

Trong lúc xung quanh rơi vào khoảng không tĩnh lặng, Chung Huyền mở mắt ra, dòng chú văn trong mắt hắn lan ra gò má, chúng chằng chịt, nằm tụ lại với nhau khiến hắn trông khát máu đến lạ thường.

Đôi mắt hắn cong lên, để lộ ra một vụ cười thích thú và hưởng thụ, giọng nói khàn khàn nhưng vô cùng dịu dàng vang vọng bên tai Vu Hy:

“Tiểu bán yêu không thích thì cứ giết đi là xong.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play