Nếu Chung Huyền đã ra tay thì hắn sẽ không tha cho bất cứ ai.
Thậm chí các đệ tử còn lại ở đó vẫn chưa kịp phản ứng với cái chết của Ôn Mạc Nhân thì đã hóa thành đống thịt nhầy nhụa trong sự tàn phá của luồng ma khí quen thuộc, tu vi của họ quá thấp, thế nên cách chết của từng người lần lượt thê thảm và ghê rợn hơn.
Vu Hy nào có chứng kiến cảnh tượng thảm khốc như thế này bao giờ, nàng đờ người tại chỗ, cho đến khi Chung Huyền kéo y phục bao bọc nàng, Vu Hy mới ngơ ngác ngẩng đầu lên.
“Sợ à?”
Chung Huyền nhìn chăm chú vào đôi mắt hơi hoang mang của nàng, nhận ra điều gì đó nên khẽ hỏi.
Lúc đôi mắt của Chung Huyền mở ra, chú văn trong mắt trông như những bóng ma vặn vẹo điên cuồng, nếu nhìn lâu còn tưởng chừng như có thể nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của lệ quỷ, lại còn thêm chú văn chi chít và vết máu đã khô trên gương mặt, thế là nhìn hắn kiểu gì cũng thấy thật đáng sợ.
Lúc Chung Huyền trông thấy hình bóng của mình qua đôi mắt của Vu Hy cũng phải khựng lại vài giây, sau đó chậm rãi xóa đi chú văn trên mặt, đồng thời ma khí quanh người cũng tan biến.
Hắn chưa từng chăm sóc trẻ con, cũng không màng hình tượng của bản thân trông như thế nào, vậy nên không nghĩ đến việc sẽ che giấu này kia lúc giết người.
Nhưng giờ nghĩ kỹ lại, nếu lúc hắn tầm tuổi Vu Hy mà phải chứng kiến một cảnh tượng đẫm máu như thế này, có lẽ hắn cũng sẽ sợ hãi thôi.
[Tiêu rồi tiêu rồi, chắc chắn tiểu bán yêu sợ chết khiếp rồi, lỡ cô nhóc không đi theo mình thì biết tính sao đây? Lẽ nào mình phải đánh ngất cô nhóc rồi đưa về sao? Với thân thể bé bỏng này của cô nhóc, chưởng một cái có nát ra luôn không?]
Chung Huyền đang chán nản thở than trong lòng, nào ngờ Vu Hy lại lắc đầu.
“Không sợ.” Nàng đáp.
Chẳng những không sợ, mà giây phút này nàng còn thấy cực kỳ đã nữa là sao ấy nhỉ!
Đám người của Hư Vân tông chưa từng đối xử với nàng như đối xử với một con người, lúc bị ác ý của họ vây khốn, nàng lập tức lựa chọn nhẫn nhịn.
Vì nàng không biết mình nên làm gì mới là ăn miếng trả miếng như Cố An nói, và hiện tại nàng cũng không có năng lực đó.
Nhưng Chung Huyền đã làm điều đó cho nàng!
Thấy người từng tổn thương mình chết thảm hơn ai bằng, hình như, hình như nó còn khiến nàng thấy phấn khích và sung sướng hơn nàng nghĩ...
Vu Hy rất vui, thế là vô thức nhoẻn miệng cười với Chung Huyền.
Lúc nàng cười rộ lên, đôi mắt tròn xoe sáng long lanh khẽ cong như đắm chìm trong đêm hè đầy sao, đôi tai hồ ly cũng khẽ run lên vì hân hoan, lông tơ trên chóp tai mềm mượt, tựa như muốn khều nhẹ vào trái tim người.
Chung Huyền đã quen thấy người ta sợ mình, nay chợt va vào nụ cười chẳng chút ghét bỏ, thậm chí còn khá gần gũi của Vu Hy lại khiến hắn lúng túng không biết làm sao.
Gương mặt của Vu Hy nhỏ đến mức hắn có thể che hết chỉ với một bàn tay, lúc nắm vào ngón tay cảm nhận được hơi ấm và cảm giác mịn màng, như thể chỉ cần siết mạnh chút thôi cũng có thể vỡ vụn. ( app truyện T Y T )
Tiếc là gương mặt này đã bị bỏng lạnh, làn da vốn trơn bóng nay sờ vào còn có thể chạm vào vết sẹo bị bỏng lạnh.
[Phải mau chóng tìm vài bộ y phục giữ ấm cho bé con này mới được, không thể để cô nhóc chịu lạnh nữa.]
Bàn tay đang bế Vu Hy siết chặt hơn, Chung Huyền vừa quay người muốn rời khỏi nhưng lại sực nhớ ra điều gì đó, thế là nhìn sang một góc nọ trong bãi tuyết.
Ngay sau đó có một luồng ma khí xuất hiện, đồng thời còn mang theo một miếng ngọc bài màu xanh lục đậm.
Hắn đang cần thứ này nên có lũ kiến hôi đã mang đến cho hắn.
Nhưng chúng không có tư cách giao dịch với hắn, vì giết Ôn Mạc Nhân rồi, hắn cũng có được đồ hắn cần.
Xác nhận hiện trường không còn ai sống sót lần cuối cùng, Chung Huyền rời khỏi nơi đó ngay.
Hắn còn phải tìm y phục cho tiểu bán yêu mặc nữa, không thể tiếp tục lãng phí thời gian, nếu không lát nữa tên phiền phức kia đuổi đến, tiểu bán yêu của hắn lại phải chịu lạnh.
Trong vô thức, Chung Huyền đã xem Vu Hy là người của hắn như một lẽ hiển nhiên.
Hắn rời đi không lâu, quả nhiên người của Hư Vân tông đã tìm đến.
Ôn Mạc Nhân là đệ tử được bồi dưỡng trọng điểm của Hư Vân tông nên trên người có ký hiệu định hồn, hắn ta vừa chết, Hư Vân tông lập tức biết tin.
Là sư tôn của Ôn Mạc Nhân, Mục Tiêu Nhiên là người chạy đến đầu tiên.
Ông ta mặc cả bộ bạch y bay từ trên trời xuống, lúc tiếp đất, hoa tuyết xung quanh như bị ngưng đọng thời gian.
Linh lực thổi ào ạt cuộn hết tuyết đọng dưới đất lên, ngay sau đó cảnh tượng tàn khốc suýt bị cơn bão tuyết chôn vùi hiện rõ ra trước mắt mọi người.
Khắp bãi đất rộng lớn toàn là những bãi thịt nát đã chẳng thể nhìn ra hình người, máu tươi thấm đỏ cả bãi tuyết trắng, mùi máu tanh nồng sắp bao trùm cả cái lạnh rét buốt này.
Đệ tử đến sau kinh hãi nhìn khung cảnh trước mắt, có người còn ôm miệng, không chịu nổi bắt đầu nôn ọe.
Một vài đệ tử có ý chí mạnh mẽ đã đi vào giữa bãi tha ma, muốn dọn xác giúp họ đồng thời tìm vị trí của Ôn Mạc Nhân.
“Mục trưởng lão! Ôn sư huynh, huynh ấy, huynh ấy —”
Và rồi cũng có đệ tử tìm thấy thi thể bị chặt ngang thắt lưng của Ôn Mạc Nhân, hắn ta hét to, nhớ tới hình ảnh sư huynh thường ngày luôn đối xử dịu dàng với mọi người, hắn ta không thể lên tiếng báo lại tình trạng cái chết của hắn ta nổi mà chỉ nghẹn ngào nức nở.
Mục Tiêu Nhiên nhanh chóng đến trước thi thể của Ôn Mạc Nhân, gương mặt tuấn lãng lạnh tanh ấy đã chẳng còn biểu cảm gì, người thân thiết với ông ta đều biết chắc rằng lúc này ông ta đang cực kỳ phẫn nộ.
“Là Ma tộc.”
Ông ta vừa lên tiếng, một luồng sức mạnh đàn áp đã giáng xuống, xung quanh không một ai có thể ngẩng đầu lên nổi.
Nhưng mọi người vẫn nghe rõ lời Mục Tiêu Nhiên đã nói.
Ma tộc!
Nghĩ rằng người tốt như Ôn Mạc Nhân lại bị Ma tộc giết chết, quả thật nỗi căm hận dành cho Ma tộc đã dâng lên đỉnh điểm ngay tại thời khắc này.
“Trưởng lão, nhất định chúng ta phải báo thù cho Ôn sư huynh!” Có người hét to.
Nhưng Mục Tiêu Nhiên lại chẳng hề đáp lại mà chỉ nhúc nhích bàn tay, lập tức có linh lực ùa ra điều khiển cơ thể của Ôn Mạc Nhân, dán cơ thể bị đứt lìa của hắn ta lại.
Ông ta có thể mặc kệ những đệ tử khác, nhưng Ôn Mạc Nhân là đệ tử nội môn của ông ta, ông ta mong hắn ta có thể giữ lại một thi thể nguyên vẹn.
Ma tộc giết chết Ôn Mạc Nhân tuyệt đối không phải kẻ tầm thường, có lẽ đó là một trong những đệ tử thân truyền của Ma Tôn.
Mục Tiêu Nhiên đang định tìm vị trí của Chung Huyền, ai ngờ bên cạnh lại truyền đến một đòn dao động mạnh mẽ của một nguồn linh lực kỳ lạ, như thể linh hồn của ai đó đang bị cấu xé dã man bởi một vật vô hình.
Ông ta nhìn sang nguồn căn dao động ấy rồi bắt gặp Ôn Mạc Nhân vốn nên tắt thở từ lâu lại đột nhiên mở mắt ra.
Thế là ông ta lập tức cho rằng đây là cái bẫy Chung Huyền gài sẵn, nhưng linh hồn của Ôn Mạc Nhân chưa từng nhiễm ma khí, thân xác và linh hồn cũng thống nhất, không giống bị linh hồn ngoại lai nhập thể.
“Hy Hy...”
Đồng tử của Ôn Mạc Nhân vẫn không có tiêu cự, nhưng hốc mắt lại trào ra dòng huyết lệ.
Trông hắn ta như đang chìm vào cơn ác mộng nào đó, tuy mắt vẫn mở nhưng lại không nhìn đi đâu cả, chỉ có thể nghe thấy tiếng lẩm bẩm không ngừng như mê sảng của hắn ta:
“Hy Hy, Hy Hy, xin lỗi, đừng chết...”
Hắn ta vừa lên tiếng, Mục Tiêu Nhiên đã nhíu mày ngay lập tức, các đệ tử xung quanh cũng hốt hoảng giật thót.
“Ôn sư huynh?!”
Có đệ tử nhào tới gọi to vài tiếng, nhưng chỉ thấy Ôn Mạc Nhân cứ nhìn vào không trung lẩm bẩm một mình mãi chứ không hề đáp lại họ, bởi vậy họ chỉ đành sốt sắng nhìn sang Mục Tiêu Nhiên:
“Trưởng lão! Ôn sư huynh vẫn còn sống! Liệu có phải huynh ấy đang muốn truyền đạt thông tin gì cho chúng ta không?”
Nhưng giọng nói của Ôn Mạc Nhân quá nhỏ, vả lại cơ thể còn cứng đờ nên chẳng ai ở đó hiểu được rốt cuộc hắn ta đang nói gì.
Mục Tiêu Nhiên cũng mới gặp chuyện hoang đường như chết đi sống lại thế này lần đầu tiên, ông ta chần chừ một hồi, cuối cùng vẫn nâng tay lên nói:
“Đưa thằng bé về trước rồi tính.”