Ôn Mạc Nhân xuất thân từ thế gia quý tộc, hắn ta thà rằng để linh sủng của mình chết đi chứ cũng không muốn nó được một con bán yêu cứu.
Cả Tiên giới đều ghét cay ghét đắng Yêu tộc, còn loại tạp chủng người không ra người, yêu không ra yêu càng thấp kém hơn thế nữa.
Nếu như không phải sư tôn nói yêu đan của bán yêu có lợi với việc tu hành thì cho dù có nói gì hắn ta cũng sẽ không đưa con bán yêu như Vu Hy về đâu.
Nhưng khi Vu Hy cất giọng nói êm dịu, ngây thơ của mình để gọi hắn ta một tiếng “thần tiên ca ca” thì trái tim hắn ta lại khẽ rung động, cảm thấy nàng rất đáng thương, cũng không đáng ghét như hắn ta nghĩ.
Nhưng ngay sau đó hắn ta chợt nhớ ra Vu Hy chỉ là một thứ tạp chủng, một thứ ngay cả súc sinh còn không bằng, nói không chừng đang dùng cách nham hiểm gì đó để mê hoặc hắn ta.
Nghĩ đến đây, bàn tay đang đưa tay của hắn ta chỉ bắt được một khoảng không, hắn ta nhìn lên thì thấy Vu Hy đã lùi về sau vài bước, đôi mắt trong veo kia không còn sự ngưỡng mộ dành cho hắn ta nữa, thay vào đó là kháng cự và thù địch.
Hắn ta bỗng thấy hoang mang, nhưng gương mặt tao nhã kia lại lộ ra vẻ dịu dàng nhất, đưa tay về phía trước, hỏi: “Sao thế, sao ngươi không đi với ta?”
Ai cũng thích dáng vẻ dịu dàng đối xử với người đời của hắn ta.
Nhưng không ngờ lại hoàn toàn không có tác dụng gì với Vu Hy.
Hắn ta thấy Vu Hy xoay người rời đi không hề do dự gì, chạy về phía đối diện, trông như chỉ mong sao được tránh hắn ta càng xa càng tốt.
Vu Hy không ngờ mình được sống lại, quay về lúc sắp được Hư Vân tông nhận nuôi!
Nàng không cha không mẹ, từ khi bắt đầu có ký ức thì đã lưu lạc khắp nơi đến tận bây giờ.
Vào mùa đông lúc nàng ba tuổi, nàng vô tình gặp nhặt một con hổ con bị thương.
Nàng cho rằng hổ con cũng giống như mình, là một đứa trẻ bị bỏ rơi nên đã dành hết những món đồ mà mình không nỡ ăn cho hổ con, hy vọng hổ con có thể vượt qua được mùa đông này, nhưng ai ngờ con hổ này lại là linh sủng của Ôn Mạc Nhân.
Xem như là báo đáp cho ân tình cứu linh sủng của mình, Ôn Mạc Nhân đã đích thân đến đưa nàng về Hư Vân tông, để Hư Vân tông nhận nuôi nàng.
Khi đó nàng còn thấy rất vui mừng, chỉ biết Ôn Mạc Nhân là thần tiên ca ca tốt nhất trên thế gian này.
Nhưng khi nàng đặt chân vào Hư Vân tông thì thứ chào đón nàng lại là những lời nhục mạ, là cuộc sống tối tăm không có ánh sáng.
Còn Ôn Mạc Nhân đưa nàng đến đây chỉ lạnh lùng đứng nhìn, đồng thời còn bảo nàng cố chịu đựng, không được đánh trả cũng không được báo thù, không được gây chuyện, phải ngoan ngoãn, biết giữ yên lặng.
Nàng luôn không hiểu tại sao vị thần tiên ca ca khi ấy đã cứu mình lại có thể trở nên lạnh lùng chỉ trong một đêm như thế.
Nếu như đã ghét nàng thì tại sao lại phải nhận nuôi nàng chứ?
Bây giờ nàng mới hiểu, hóa ra từ ban đầu Ôn Mạc Nhân đã không hề có ý đối xử tốt với nàng, chẳng qua hắn ta chỉ ngấp nghé đến yêu đan của nàng mà thôi!
Nàng không biết tại sao mình lại có thể nghe được tiếng lòng của Ôn Mạc Nhân nhưng sự nghi ngờ trong lòng nàng lại không lớn bằng cơn phẫn nộ đang muốn phun trào.
Nàng sẽ không đặt chân vào Hư Vân tông nữa.
Nhưng chỉ mới chạy được vài bước thì một đệ tử của Hư Vân tông đã phóng đến giữ cánh tay nàng lại, sức mạnh đó như muốn bóp nát cả cánh tay nàng.
“Ai cho ngươi chạy?” Đệ tử đó khẽ quát.
[Một bán yêu thôi mà cũng dám từ chối Ôn sư huynh sao? Ả có biết được vào Hư Vân tông là phúc phần mà thứ thấp hèn như ả dù có tu mấy kiếp cũng không thể có được không? Nếu như không phải Ôn sư huynh và sư tôn từ bi thì cho dù ả có cầu xin thì họ cũng sẽ không cho ả đặt chân vào cửa đâu!]
[Trông cơ thể ả kìa, bẩn chết đi được, đúng là ghê tởm, không biết có mang mầm bệnh gì không nữa.]
[Không ngờ ả còn có tai và đuôi hồ ly nữa, đúng là súc sinh, thứ tạp chủng người không người, yêu không ra yêu! Nếu đưa ả về thì chẳng phải Hư Vân tông họ sẽ mất hết mặt mũi sao!]
Những tiếng lòng đầy ác ý của đám đệ tử lập tức vây lấy Vu Hy.
Những lời nhục mạ như thủy triều ập đến kia ngay cả người trưởng thành còn không chịu được chứ đừng nói gì đến một đứa trẻ, nhưng Vu Hy đã quen với chúng từ lâu.
Sau khi đặt chân vào Hư Vân tông, những câu mắng chửi, khinh thường giống vậy chưa từng dừng lại, nàng chịu đựng hơn mười năm, đã quen với những chuyện như thế từ lâu, nay đã có thể dửng dưng đối diện với chúng rồi.
“Ta không đi với các ngươi.”
Nàng lên tiếng đáp, tuy giọng nghe khá trong trẻo nhưng có lẫn chút khàn khàn, nghe như một con chim non vừa mới phá xác.
Nghe thấy thế, cuối cùng Ôn Mạc Nhân cũng không thể che đậy sự bực mình của mình được nữa, nhíu mày lại hỏi: “Vậy ngươi định đi đâu? Nếu như không có ta thì ngươi chỉ có thể ở đây chịu đói hoặc lạnh đến chết thôi, ngươi suy nghĩ cho kỹ đi rồi hãy quyết định.”
Cho dù nàng có đói chết thì cũng tốt hơn là đến Hư Vân tông.
Vu Hy nhìn dáng vẻ tỏ vẻ đạo mạo của Ôn Mạc Nhân thì lại muốn mỉa mai, thế nhưng vừa định lên tiếng thì trời đất bỗng như ngừng chuyển động, một sức mạnh vô hình đè xuống nơi này, ngay cả không khí cũng lập tức ngưng tụ.
Chẳng mấy chốc thấp thoáng giữa làn gió tuyết chợt xuất hiện một góc áo đỏ rực trông rất bắt mắt.
Một bóng dáng cao lớn giẫm đạp lên tuyết bước về phía này, đối phương khoác một chiếc áo choàng đỏ, mái tóc đen tuyền buộc lên cao, chiếc phát quan bằng bạch ngọc bị máu nhuốm đỏ trên đầu nổi bật giữa màu tuyết trắng của mùa đông, trông rất kỳ lạ.
Hắn bước chầm chậm về phía này, không biết vì sao đôi mắt dưới hàng lông mày kiếm lại không mở ra, hàng lông mi dày như cánh bướm bị tuyết phủ đầy.
Mãi cho khi bước đến gần thì nàng mới thấy rõ tay hắn vẫn còn đang cầm một cái đầu đầy máu, tạo thành một vệt máu dài lê thê từ bên đó sang đến đây, trông vô cùng nổi bật giữa làn tuyết trắng xóa.
“Ma tộc đến rồi!”
Ma tộc vừa xuất hiện, các đệ tử của Hư Vân tông lập tức sợ hãi hét to lên, vô số thanh kiếm bay ngang qua, chẳng bao lâu sau đã tạo thành một kiếm trận.
Ôn Mạc Nhân cũng rút kiếm xoay người lại như một phản xạ, khi nhìn rõ được mặt của đối phương thì hắn ta biến sắc ngay.
Chung Huyền!
Sao đại đệ tử của Ma Tôn lại xuất hiện ở đây?!
Chỉ cần nghĩ đến những thủ đoạn tàn nhẫn, ác độc của Chung Huyền thì Ôn Mạc Nhân lại không kìm được, siết chặt thanh kiếm trong tay.
“Đưa bán yêu này đi trước, tuyệt đối không thể để con nhóc này rơi vào tay Chung Huyền được!”
Yêu đan của bán yêu trưởng thành là nguyên liệu tu luyện thượng phẩm, một khi bị Chung Huyền cướp mất thì Chung Huyền sẽ trở nên khó đối phó hơn.
Nhưng ai ngờ hắn ta chỉ mới suy nghĩ như thế thôi nhưng Chung Huyền đã xông thẳng đến trước mặt họ.
“Xui xẻo.”
Mọi người chỉ nghe thấy Chung Huyền nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu, đôi mắt đang nhắm chặt khẽ cong lên, còn chưa kịp nhìn rõ hắn dịnh làm gì thì tên đệ tử Tiên môn suýt chút nữa là bóp nát cánh tay của Vu Hy đã hóa thành đống thịt nát, một dòng máu tươi bắn lên, nhuộm đỏ cả mặt đất.
Cùng lúc đó hắn đưa tay lên, cái đầu trong tay hắn đã chắn ngay trước mũi kiếm của Ôn Mạc Nhân, đầu lâu vỡ vụn dưới mũi kiếm, máu văng tứ tung, bắn lên mặt hắn.
Nhưng hình như hắn lại không phát hiện ra, chỉ ngồi xổm xuống, hàng lông mi dài khẽ run lên, từ từ mở mắt ra, để lộ ra đôi mắt đen tuyền có khắc chú văn, trông như một con quái vật ăn thịt người vậy, hắn nở một cười khiến người ta phải rùng mình, hỏi Vu Hy:
“Bé con, có muốn đi với ta không?”
Hắn trông rất anh tuấn, nhưng lúc cười lên thì những dòng chú văn chuyển động trong mắt lại ánh lên một luồng sáng rất lạnh lẽo, những vết máu bắn lên mặt trượt thẳng xuống cằm rồi rơi xuống, quỷ khí quanh người hắn che lấp mất màu tuyết trắng, tạo thành một chiếc bóng lớn hắt xuống, sao con người này lại trông đáng sợ đến thế chứ.
Lúc Vu Hy còn nhỏ thì đã bị dáng vẻ này của Chung Huyền dọa sợ hú vía nên cuối cùng mới quyết định rời đi với Ôn Mạc Nhân.
Nhưng bây giờ ——
Vu Hy ngẩng đầu lên, đôi mắt to, trong veo đang phản chiếu lại hình dáng của Chung Huyền, rõ ràng gương mặt đỏ ửng lên vì lạnh kia trông rất non nớt nhưng biểu cảm trên đó lại vô cùng nghiêm túc, nàng gật đầu đáp:
“Được, ta đi với huynh.”
Tuy Chung Huyền mà Cố An kể đã làm ra chuyện khá điên rồ nhưng lúc nàng đứng đối diện với Chung Huyền thì cảm nhận được sự đáng sợ của đối phương, sự áp bức mạnh mẽ đó có thể bóp chết nàng chỉ trong tích tắc. ( app truyện TᎽT )
Nàng sợ chứ, nhưng nàng tin Cố An, tin tưởng người đã từng chôn cất cho nàng, muốn giúp nàng báo thù ở kiếp trước. Nàng muốn làm theo lời mà hắn ta đã từng nói, thử chọn Ma tộc.
Nhưng ai ngờ nàng vừa dứt lời thì vô số giọng nói kỳ lạ đột nhiên chen chúc, vang vọng trong đầu nàng:
[Tiểu bán yêu CHỊU, ĐI, VỚI, MÌNH, RỒI!!!]
[Cục cưng à nhóc quả là một cục cơm nắm đáng yêu! Nhóc là tiểu hồ ly xinh đẹp nhất mà ta từng gặp!]
[Nhìn đôi mắt to, tròn xoe ấy kìa, đẹp quá đi! Sao nhóc lại đáng yêu như thế chứ! Mũi nhóc nhỏ quá đi, ta có thể nuốt chửng luôn đấy! Mình muốn cắn thử một cái! Muốn cắn một cái quá đi! Ôi còn muốn được cục cưng leo lên lưng giẫm nữa, hít hà hít hà!]
[Cục cưng còn thẫn thờ nhìn mình nữa kìa! Không được rồi, không chịu được nữa! Mau qua đây để ta hôn một cái nào, ta sẽ hôn chết nhóc cho xem! Chụt chụt chụt chụt chụt~]
Vu Hy: ???