Tàn sát cả nhà sao?!
Hai mắt Vu Hy trợn tròn lên.
Có trời mới biết trong mắt nàng những lời như thế đại nghịch bất đạo đến nhường nào.
“Hóa ra ngươi cũng biết trưng ra bộ mặt ngây ngốc như thế à?”
Ma tộc thấy cuối cùng nàng cũng để lộ ra nét ngơ ngác giống một đứa trẻ thì không khỏi bật cười thành tiếng.
Nếu tính theo Nhân giới thì tuổi của Vu Hy vẫn còn là một đứa trẻ, càng không cần nhắc đến tu tiên giới có độ tuổi trung bình lên đến hàng trăm, nhưng lúc nào nàng cũng tỏ ra lạnh lùng như một người trưởng thành, hiểu chuyện quá mức cần thiết.
Ma tộc thấy Vu Hy định che giấu cảm xúc của mình như một thói quen thì lập tức đưa tay lên búng nhẹ vào trán nàng.
“Ta biết trong những thứ mà ngươi học được thì Ma tộc bọn ta đều là kẻ ác, chuyên làm những chuyện hèn mạt, khốn nạn, nhưng ta hỏi ngươi, ngươi chết rồi thì những người đã từng làm tổn thương ngươi có bị báo ứng gì không?”
Vu Hy không trả lời nhưng đáp án đã rất rõ ràng.
Trên dưới Tiên môn đều tránh nàng như tránh tà, trong mắt bọn người Tiên môn, sống chết của nàng là một thứ gì đó rất nhỏ bé, không đáng nhắc đến.
Ma tộc bật cười: “Ai cũng nói ác có ác báo, nhưng trên thế gian này, có bao nhiêu người sợ báo ứng chứ? Cho nên tàn sát cả nhà chúng, móc mắt chúng ra, chặt đứt tay chân chúng, phế tu vi của chúng, khiến bọn chúng đau khổ đến mức muốn chết quách đi cho xong, sống không bằng chết, phải sống như loài súc sinh, như vậy chúng mới biết hối hận là gì, ngươi nói có đúng không?”
“So với việc cầu xin thần phật, tin vào nhân quả tuần hoàn thì chi bằng tự đứng lên làm kẻ ác độc đó đi!”
Vu Hy sống trên cõi đời này biết bao nhiêu năm nhưng đây là lần đầu tiên có người nói với nàng những điều này.
Nhưng tên Ma tộc ấy lại nói như đó là một điều rất hiển nhiên:
“Ai tổn thương ngươi thì ngươi cứ trả lại gấp mười, gấp trăm lần là được, đây gọi là ăn miếng trả miếng! Thu nhận ngươi nhưng lại không chăm sóc ngươi, còn bảo ngươi phải đến nơi như thế để tìm Long Diên thảo rác rưởi kia, nó có khác gì bảo ngươi đi chết đâu? Tội thêm một bậc! Nếu để ta bắt được thì ta phải rút xương của chúng ta, băm vằm ra trăm mảnh...”
Nói đến đây bỗng nhiên hắn ta cảm thấy những gì mình nói nghe hơi tàn ác, suy cho cùng thì tiểu bán yêu này cũng do Tiên môn nuôi nấng, tuổi của nàng vẫn còn nhỏ nên thôi tốt nhất đừng dọa nàng nữa.
Nhưng ai ngờ Vu Hy không những không sợ mà còn trông như vừa mới phát hiện ra một chân trời mới vậy, đôi mắt vốn ảm đạm, thờ ơ nay đã sáng rực lên.
Quan điểm phản nghịch và cực đoan của Ma tộc hoàn toàn khác một trời một vực so với những gì mà nàng đã được dạy trong bao nhiêu năm qua.
Người trong Tiên giới dạy nàng dùng đức báo oán, dạy nàng vất vả là phúc phần, dạy nàng tôn sư trọng đạo, dạy nàng phải thương yêu đồng môn.
Nàng đều làm được hết.
Nhưng đến khi nàng bị nhục mạ, bị cô lập, chịu đói chịu lạnh, cơ thể chằng chịt vết thương thì đám người hay dạy đời ấy lại chưa từng bảo vệ nàng lần nào cả.
Nàng sống hơn mười năm trên cõi đời này, đây là lần đầu tiên có người bảo vệ nàng, lên tiếng bênh vực nàng.
Mí mắt nàng khẽ run lên, nàng cố kìm lại những giọt nước mắt suýt chút nữa là trực trào tuôn rơi, đột nhiên nàng cảm thấy không cam lòng khi phải chết như thế này.
Nàng muốn thử, thử xem cách làm không chịu ấm ức, không nhẫn nhịn nữa kia có thể ăn miếng trả miếng không.
Đáng tiếc thân thể này chỉ còn lại chút hơi tàn, nàng đã dùng hết toàn bộ sức lực của mình nhưng cũng chỉ có thể với được đến tay áo của Ma tộc kia.
Vốn nàng định hỏi sao đối phương lại biết nàng được Tiên môn nhận nuôi nhưng lại thốt ra một câu nói đầy lo lắng:
“Cảm ơn ngươi, nhưng ngươi không thể đi, ngươi sẽ chết đấy.”
Tuy Ma tộc trước mắt nàng có tu vi rất cao thâm nhưng cũng không thể xem thường Hư Vân tông, chỉ tính riêng tôn giả Phân Thần kỳ mà đã có hai người rồi, chắc chắn tên Ma tộc trước mắt nàng không thể đấu lại được.
Nàng và đối phương chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, hắn ta không cần vì nàng mà đánh đổi cả tính mạng mình.
Nhưng ai ngờ tên Ma tộc đó lại suy nghĩ rất thoáng, còn nhếch miệng cười với nàng: “Chết thì chết thôi, sống trên đời này cũng không có gì thú vị cả.”
Trông hắn ta không không hề giống người một lòng muốn chết, nhưng dáng vẻ nghiêm túc của hắn ta cũng không giống như đang nói đùa: “Vốn ta đến bí cảnh này là để tự tử, nếu như không gặp được ngươi thì có lẽ bây giờ ta cũng đã chạy đi khiêu chiến với Chúc Long rồi, nói không chừng ngay cả xương cốt cũng không còn nữa!”
Ma tộc thấy Vu Hy không nói gì còn cho rằng nàng chưa tin nên nhanh chóng bổ sung thêm:
“Có phải trước đây ngươi từng nhắc đến sư phụ của ta đúng không?”
Hắn ta thấy Vu Hy vẫn còn nghi ngờ nên đã giải thích thêm: “Chính là vị Ma Tôn thần hồn bị diệt kia đấy, thật ra đầu óc của bà ấy có chút vấn đề, ở Ma giới suốt ngày chỉ biết tìm cách để chết, cái chết mà bà ấy mong chờ nhất chính là bị hủy diệt không luân hồi được nữa, cho nên bà ấy mới cố ý để cho đám Tiên môn kia giết.”
Vu Hy ho sặc sụa.
Đồng thời cũng khá ngạc nhiên với thân phận của tên ma tộc này.
Hình như Ma Tôn có bốn vị đệ tử...
Nhưng nàng còn chưa kịp nghĩ sâu hơn về vấn đề này thì đối phương đã liếc sang rồi nói tiếp: “Đầu óc của đại sư huynh ta cũng không được bình thường, ngươi có biết vì sao hắn tự nổ chết không?”
Sư huynh? Tự nổ chết sao?
Chẳng lâu sau Vu Hy đã nhớ ra, năm ngoái đại đệ tử của Ma Tôn, thiếu chủ đời tiếp theo của Ma tộc - Chung Huyền, đột nhiên tự vẫn lúc đang bị Tiên môn bao vây, vụ nổ lúc đó suýt chút nữa là tiêu diệt hết một nửa tu chân giới.
“Chắc hắn chán sống rồi nên muốn tặng một màn pháo hoa cho các ngươi xem đấy.”
Ma tộc đó khẽ cười. ( truyện trên app TYT )
Vu Hy: ?
“Còn nhị sư huynh của ta thì rất ham ăn, có một hôm bắt được con thần thú về hầm canh, ai ngờ ăn nhiều quá nên no tức bụng rồi lăn đùng ra chết, dù gì thì hắn ta cũng là Phân Thần sơ kỳ đấy, đúng là mất mặt chết đi được.”
Dáng vẻ lắc đầu chê bai của đối phương đã thành công chọc cho Vu Hy vui lên, nàng không kìm được nữa, cười hỏi:
“Rốt cuộc Ma tộc các ngươi bị làm sao thế?”
Ma tộc mà nàng được nghe kể là những tên tội ác tày trời, đam mê giết người, xem tai họa nhân gia là thú vui của mình, nhưng sao những gì mà nàng vừa được nghe lại hoang đường đến thế?
Ma tộc thấy Vu Hy cười rất vui vẻ thì tâm trạng cũng tốt hơn hẳn, hắn ta cũng cười híp mắt nhìn nàng đáp:
“Vì buồn chán đó thôi, cảm thấy sống trên đời này không có ý nghĩa gì cả, vốn việc tu ma sẽ tổn hại đến tâm trí, hồn phách bị hủy, hơn nữa bọn ta không có người nhà, không có tình cảm, cũng không có người mà mình lưu luyến...”
Hắn ta chợt khựng lại.
Do hắn ta thấy tuy Vu Hy đang cười nhưng đôi mắt lại dần dần trở nên mơ màng, mất đi tiêu cự.
Sinh lực của nàng dần suy cạn, đã chạm đến ngưỡng cuối cùng của sinh mệnh.
Câu nói dang dở của hắn ta cũng không còn cơ hội để nói hết được nữa.
Sự cô đơn dần dần chiếm lấy đôi mắt hắn ta, một lúc lâu sau hắn ta mới vuốt nhẹ đầu của Vu Hy: “Tiểu bán yêu, chúng ta đã gặp nhau được hai lần rồi nhưng ta vẫn chưa biết tên ngươi là gì? Ta tên Cố An, An trong bình an.”
Thấy Vu Hy không trả lời, trông nàng chỉ như đang nhắm mắt lại ngủ thôi, hắn ta ôm lấy đầu gối của mình, tiếp tục lẩm bẩm:
“Ngươi còn nguyện vọng gì không?”
“Không trả lời à? Vậy đợi khi rời khỏi bí cảnh thì ta tìm một nơi để chôn cất cho ngươi nhé, có được không?”
“Ta nghe nói Đào Hoa đàm rất ổn đấy, những đứa trẻ được chôn ở đó sau khi đầu thai chuyển kiếp sẽ được rất nhiều người yêu thương.”
Lúc giọng nói của hắn ta vọng vào tai của Vu Hy thì đã trở nên mơ hồ không rõ ràng, nhưng Vu Hy lại như có thần giao cách cảm, hiểu được ý của hắn ta.
Vốn nàng cho rằng mình sẽ nằm phơi xác ngoài đồng hoang nhưng không ngờ lại có Ma tộc chôn cất cho mình.
Mặc dù Vu Hy không hiểu tại sao Ma tộc mà Cố An kể lại khác hoàn toàn với Ma tộc trong nhận thức của nàng nhưng nàng biết mình không hề nhìn thấy chút khinh bỉ và kỳ thị nào trong ánh mắt của Cố An.
... Nếu như có thể gặp được hắn ta sớm hơn thì tốt biết mấy.
Nàng rất muốn ngăn hắn lại, muốn bảo hắn phải tiếp tục sống cho tốt.
Cái chết quả thật rất lạnh lẽo, đó như sự cô độc khi rơi vào một hồ nước băng giá, cảm giác này không dễ chịu chút nào.
“Bán yêu, qua đây mau, đi với bọn ta.”
Bỗng nhiên bên tai vọng lại một giọng nói vừa thân quen vừa xa lạ.
Vu Hy choàng tỉnh.
Cơn gió tuyết lạnh lẽo ập thẳng vào người nàng, ánh sáng vô cùng chói mắt.
Nàng khó chịu nhắm mắt lại, đợi khi nàng mở mắt ra lần nữa, dần dần nhìn rõ mọi thứ trước mắt thì màu tuyết trắng xóa bao phủ cả đất trời đập ngày vào mắt nàng, suýt chút nữa khiến nàng phải bật khóc.
Nàng... vẫn còn sống sao?
Nàng ngẩng đầu lên thì thấy sư huynh Ôn Mạc Nhân đang đứng trước mặt, chìa tay về phía này, đôi mắt dịu dàng như ngọc kia nhìn chằm chằm vào nàng:
“Ngươi sẽ được Hư Vân tông nhận nuôi, ngươi có nhà rồi, sau này không cần lưu lạc khắp nơi nữa.”
Cảnh tượng này quá đỗi quen thuộc.
Đây là lần đầu tiên nàng gặp Ôn Mạc Nhân.
Lúc này Ôn Mạc Nhân như một vị thần chỉ xuất hiện trong mơ của nàng, hắn ta dùng giọng nói dịu dàng mà nàng chưa từng được nghe bao giờ để nói rằng từ nay nàng đã có nhà, sẽ không cần phải lưu lạc khắp nơi nữa...
“Thần tiên ca ca…”
Cơ thể nàng bị những ký ức trong cơ thể này khống chế, thốt ra tiếng kêu đó.
Sau đó nàng thấy Ôn Mạc Nhân cười, nụ cười ấy rất đẹp, trông như ngày xuân rực rỡ vậy.
Nhưng đồng thời tiếng lòng của hắn ta cũng đang nói rằng:
[Nếu như không phải yêu đan của ngươi còn chút giá trị lợi dụng thì một con bán yêu thấp hèn như ngươi chết quách đi từ lâu rồi!]