“Con nít phải đợi trời sáng mới được thức dậy có biết không?”
Chung Huyền vừa nói vừa đặt tủ quần áo vào một góc của phòng ngủ. Sau khi đặt xong, hắn mới nhìn Vu Hy nói: “Còn nữa, nhóc không mang giày thì không được phép xuống giường. Nếu ta thấy nhóc đi chân trần xuống giường một lần nữa, nhóc đừng cần hai đôi bàn chân này nữa, ta chặt đi cho rồi.”
[Tiểu Hy Nhi, tại sao nhóc lại dậy sớm như vậy chứ! Ngủ thêm một chút nữa cơ thể mới lớn được! Làm gì có đứa con nít nào không ngủ nướng hả!]
[Ai ui, cục cưng của ta, đôi chân nhỏ nhắn mềm mại này không được để lạnh, ta sẽ khóc mất, ta thật sự sẽ khóc đấy! Thật muốn ôm lấy đôi chân nhỏ của nhóc để bóp rồi lại xoa, đến khi nó ấm lên thì thôi!]
[Không ngủ tiếp thì ta cắn chân nhóc đấy! Cắn luôn một miếng! Ăn luôn một miếng! Ăn hồ ly! Ăn Tiểu Hy Nhi!]
Vu Hy suýt chút nữa nói “không ngủ được” nhưng cuối cùng lại nuốt ngược vào trong bụng, nàng vội vàng giấu chân vào đuôi.
Sợ hãi jpg.
Thấy Chung Huyền tiếc nuối dời tầm mắt đi, nàng lặng lẽ thở phào rồi ngoan ngoãn chui vào trong chăn lần nữa, cuộn tròn thành một cục, chỉ để lộ ra cái đầu nhỏ nhìn Chung Huyền.
“Ca ca, ta không cần dậy làm việc sao?”
“Nhóc làm được gì?”
Chung Huyền khẽ búng lên trán của nàng: “Ta bảo nhóc ngủ nhóc cứ ngoan ngoãn ngủ đi, những việc nặng nhọc cứ để người khác làm. Đừng việc gì cũng lao vào làm, quá trung thực thì người dễ bị bắt nạt nhất chính là nhóc.”
Vu Hy vô tội che đầu, thấy Chung Huyền nghiêm túc lấy từng bộ quần áo trong nhẫn trữ vật ra treo vào tủ quần áo, nàng bất giác ngủ từ lúc nào không hay.
Đây là lần đầu tiên nàng được ngủ nướng như thế này.
Nàng mơ thấy một giấc mơ nhẹ nhàng, tỉnh dậy nàng không nhớ rõ mình mơ cái gì nhưng nhìn thấy ánh sáng rực rỡ bên ngoài cửa sổ, cả người nàng cũng thấy khoan khoái hơn.
Vu Hy duỗi người như một chú mèo lười biếng, lỗ tai của nàng khẽ run, nàng ôm lấy cái đuôi ngồi ở trên giường. Đôi mắt đen nhánh nhìn xung quanh, lúc này nàng đang ngơ ngác vì không biết nên làm gì.
Bên trong phòng ngủ có thêm hai cái tủ quần áo, trên tường còn treo những chuỗi hoa mà nàng không biết tên. Căn phòng vốn trống rỗng mà chỉ sau một đêm đã ngập tràn sức sống.
Vu Hy cẩn thận lại gần ngửi thử, hoa rất thơm, không gay mũi, mùi hương dễ chịu khiến nàng vui vẻ vẫy đuôi, ngay cả khóe mắt cũng cong lên đầy thích thú.
Thấy Chung Huyền không ở trong phòng, nàng mang giày rồi bước xuống đất, gọi nhẹ ra bên ngoài một tiếng:
“Ca ca?”
Có phải bây giờ nàng nên chăm chỉ tu luyện rồi không?
Từ một căn phòng cách đó không xa lập tức truyền đến tiếng đáp lại:
“Ở đây!”
Vu Hy lập tức đi theo tiếng gọi, nàng còn chưa bước vào đã nghe được vô số âm thanh chói tai.
Nàng bám vào khung cửa thò đầu qua xem thì thấy Chung Huyền đang đứng trước một bếp lửa đỏ rực, trên tay cầm một chiếc nồi sắt to đến mức đủ để nhét nàng vào, hắn đang cố gắng làm theo công thức nấu ăn để nấu cơm. ( app truyện T Y T )
Nhưng thứ trong nồi thật sự quá kỳ lạ, là một vài món trông có vẻ giống rau củ nhưng chúng lại mọc tay và chân, chúng đang la hét muốn chạy trốn khỏi nồi.
Tiếc rằng, bọn chúng còn chưa kịp chạy ra đã bị Chung Huyền dùng nắp nồi chặn lại, sau đó đặt lên bếp lửa để nướng.
Sau đó… Cái nồi bị tan chảy.
Cái nồi sắt đen sì trực tiếp hóa thành sắt lỏng, rau củ bên trong may mắn thoát nạn, chúng hét ầm lên rồi chạy ra khỏi nhà.
Không phải chứ, tại sao rau củ biết chạy nhảy lại còn biết hét nữa??
Vu Hy sững sờ nhìn một quả cà chua vừa khóc sướt mướt vừa chạy mất hút, quay đầu lại thì thấy mặt Chung Huyền đen thui, hắn đang trợn mắt ngẩn người nhìn nồi sắt, dường như không hiểu tại sao lại thành như vậy.
“Ca ca…” Nàng nhỏ giọng nói: “Cái nồi này chỉ có thể dùng lửa bình thường…”
Dùng chân hỏa để nấu ăn thật sự không có vấn đề gì sao!
“Vậy sao?” Chung Huyền bừng tỉnh phủi tay, đã mấy trăm năm rồi hắn chưa ăn cơm nên thật sự không nghĩ đến việc này.
[Tiểu Hy Nhi thật là thông minh! Đúng là muội muội của ta!]
Vu Hy thở phào nhẹ nhõm, nàng được khen nên cảm thấy hơi xấu hổ.
Những thứ này đều là kiến thức nấu ăn cơ bản mà…
Chung Huyền thấy nàng tới, hắn dọn dẹp qua một chút rồi bế nàng lên bàn. Sau đó, hắn lấy ra mấy cái bánh bao nhỏ bên trong nhẫn trữ vật ra cho nàng.
“Nhóc ăn trước đi, ta sẽ đi tìm thứ gì đó có thể nấu cơm về.”
Tìm cái gì? Không phải nên đổi nguồn lửa sao?
Vu Hy không theo kịp tư duy của Chung Huyền, trong khi nàng còn sửng sốt, Chung Huyền đã biến mất.
Nàng vừa ăn xong một cái bánh bao, Chung Huyền đã quay trở về, trong tay hắn là một lò luyện đan, hắn giơ về phía nàng như đang muốn khoe khoang:
“Dùng cái này nấu cơm sẽ không sợ bị chân hỏa nung chảy.”
[A ha! Sao trước kia ta không nhận ra lò luyện đan có thể dùng để nấu cơm nhỉ? Nhờ có Tiểu Hy Nhi nhắc nhở ta cả! Có muội muội thật là tốt!]
Vu Hy: Hả?
Nàng nhìn cái lò luyện đan đỏ bừng rồi lại nhìn đám rau củ bị Chung Huyền bắt về đang hét chói tai thì im lặng không lên tiếng, nàng vội vàng ăn xong bánh bao trước.
Nàng chỉ không ngờ là Chung Huyền nấu ăn bừa bộn như vậy nhưng lại nấu ra một nồi đồ ăn đầy màu sắc, nàng cũng không biết nên gọi là gì.
Đối diện với vẻ mặt hứng thú của Chung Huyền, nàng còn đang do dự không biết nên ăn hay không thì hắn đã lại chớp nhoáng rời đi, bắt một người trở về.
Tễ Chỉ vốn đang lén lút theo dõi quanh động phủ của Chung Huyền, xem có tìm được cơ hội bắt Vu Hy về nấu ăn hay không. Ai ngờ không gặp phải Vu Hy mà lại bị Chung Huyền bắt trói vào trong sân.
“Ngươi lại bắt nạt kẻ ngu!”
Gương mặt lấm lem bùn đất của Tễ Chỉ ngẩng lên, hắn ta trợn trừng hai mắt oán trách Chung Huyền, đang định vùng vẫy thoát thân thì lại thấy Vu Hy ở cách đó không xa.
Hắn ta ngẩn người, cũng không vùng vẫy nữa trên mặt vẫn còn nụ cười ngây ngô:
“Muội muội, he he he, muội muội của ta…”
Trán Chung Huyền khẽ giật: “Đó là muội muội của ta, không phải muội muội của ngươi.”
Tễ Chỉ không nghe, chỉ cười ngẩn ngơ với Vu Hy.
[Muội muội nhìn còn ngon hơn trước, muốn ăn quá, muốn ăn quá. A a a, nước miếng của mình sắp chảy ra rồi…]
Vu Hy núp sau lưng Chung Huyền, chỉ lộ ra một đôi mắt đen láy lén quan sát Tễ Chỉ. Kỳ lạ thật, tại sao Chung Huyền lại bắt Tễ Chỉ tới đây.
Không phải trước đây huynh ấy bảo Tễ Chỉ rất nguy hiểm, dặn mình không nên đến gần sao?
Nhưng ngay sau đó, nàng lại thấy Chung Huyền đổ đồ ăn mình vừa làm vào trong miệng Tễ Chỉ.
“Ừ, ngươi thử độc trước xem.” Chung Huyền hài lòng nói: “Sư đệ, cuối cùng ngươi cũng có chút tác dụng rồi, sư huynh thật sự rất vui mừng.”
[Dám dòm ngó muội muội của ta? Lần sau ta sẽ nhổ thêm mấy cây cỏ độc đến, cho ngươi bị độc chết luôn!]
Tễ Chỉ không kháng cự với việc ăn uống, hắn ta ăn vài miếng là hết sạch lò đồ ăn của Chung Huyền.
Trong lúc hắn ta ăn, Chung Huyền bế Vu Hy ngồi ở đối diện chờ kết quả.
Lúc Tễ Chỉ ăn rất nghiêm túc, mỗi một miếng hắn ta đều nhai cẩn thận khoảng mấy lần, không những vậy còn chăm chú nhìn vào thức ăn, dáng vẻ vô cùng yêu thích.
Trông không giống như đang ăn đồ ăn mà lại như một người nghệ sĩ phong lưu đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật.
Nhìn hắn ta ăn cơm, Vu Hy cũng bị lây cảm giác thèm, bỗng muốn ăn gì đó.
Nhưng nàng không nghĩ lò luyện đan thật sự có thể nấu cơm.
Không hổ là Chung Huyền, thật sự quá lợi hại, vậy mà cũng có thể nấu được.
Trong lòng nàng đang thầm hâm mộ Chung Huyền thì đúng lúc này Tễ Chỉ ăn xong một miếng cuối cùng, sau đó hắn ta đột nhiên phun ra một ngụm máu đen.
Vu Hy: ?
“Oa ăn rất ngon nha.” Mặt Tễ Chỉ chảy đầy máu nhưng hắn ta vẫn nghiêm túc khen ngợi.
Vu Hy: ???
Thất khiếu của ngươi đang chảy máu kìa!
(*) Thất khiếu bao gồm: Hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.