Tễ Chỉ bị Chung Huyền xách cổ ném ra ngoài.

Thấy tình hình của Tễ Chỉ, chắc chắn thức ăn hắn làm không thể ăn được. Vì không muốn Tiểu Hy Nhi đói bụng, cùng lắm hắn lại chạy tới Nhân giới mấy chuyến.

Nhưng nghĩ tới đây mặt hắn lại như đưa đám, dù gì hắn cũng sống hơn mấy trăm năm và còn là thiếu chủ Ma tộc. Vậy mà ngay cả một món ăn ra hồn cũng không làm được.

Hắn đang nghĩ xem khi nào xuống Nhân gian mua thức ăn, khi quay lại thì thấy Vu Hy đang cúi đầu nhìn vết máu của Tễ Chỉ để lại trên nền đất.

“Tiểu Hy Nhi!”

Hắn vội vàng hô một tiếng rồi bước về phía nàng.

Vu Hy bị dọa sợ, nàng thấy hắn đang nhìn chiếc giẻ nhuốm máu trong tay mình thì vội giải thích: “Máu mà khô lại thì khó lau lắm…”

Nàng nhìn quanh chỗ ở của Chung Huyền, mặc dù nơi đây khá trống nhưng rất ít bụi bặm, từ trên xuống dưới đều sạch sẽ. Cho nên khi thấy máu của Tễ Chỉ rơi xuống nhuộm đỏ sàn nhà, nàng lập tức nghĩ đến việc phải nhanh chóng lau sạch.

“Nhóc đừng đụng vào những thứ này.”

Chung Huyền trực tiếp vứt giẻ lau trong tay Vu Hy rồi bế nàng vào trong phòng: “Nhóc là đệ tử của Ma Tôn, là muội muội của ta, những việc này không cần nhóc làm!”

Vừa dứt lời, hắn lại cảm thấy giọng mình có chút hung dữ, đang định nói gì đó bù đắp lại thì lại thấy Vu Hy không hề để ý giọng điệu của hắn. Nàng ngoan ngoãn không đáp lại, còn nghiêm túc chỉ vào chiếc nồi duy nhất còn sót lại trong phòng bếp, nàng nói:

“Ca ca, ta biết nấu cơm. Lần sau ta có thể tự nấu cho mình ăn.”

“Nhóc tự làm sao?” Chung Huyền nhíu mày.

Nhận thấy sự nghi ngờ của Chung Huyền, Vu Hy cho rằng hắn không tin. Lúc này nàng bước xuống đất rồi chỉ vào chân hỏa đang cháy nói: 

“Trước tiên phải dùng lửa bình thường để nấu cơm.”

Chung Huyền nhìn nàng rồi ngoan ngoãn tắt chân hỏa đi, hắn niệm pháp quyết tạo ra một ngọn lửa bình thường.

Trong nhẫn trữ vật của Chung Huyền có không ít nguyên liệu nấu ăn và gia vị, cũng không biết hắn bắt được đám rau cải biết chạy nhảy ở đâu.

Vì dáng người của Vu Hy quá thấp nên nàng không thể với tới mặt bàn mà chỉ có thể lấy một cái ghế rồi đứng lên đó. Nàng lấy cải thảo sẵn có ra, nghiêm túc thái mỏng rồi đổ dầu vào nồi. Mặc dù động tác xào rau của nàng có hơi vụng về nhưng cuối cùng nàng vẫn làm xong một đĩa rau. 

Cơm nàng nấu có thể không ngon nhưng nhất định có thể ăn được.

Những kỹ năng sống cần thiết ít nhiều nàng cũng phải biết một ít, nếu không kiếp trước nàng cũng không sống đến mười lăm tuổi.

Đang định nếm thử đồ ăn mình làm nhưng Chung Huyền lại ăn thử trước nàng.

Không có độc, mùi vị cũng không tệ lắm.

Nhưng Tiểu Hy Nhi mới có ba tuổi, tại sao nàng lại biết nấu cơm?

Đúng lúc này, Tiểu Hy Nhi kéo ống tay áo của hắn.

“Ca ca.”

Vu Hy có vẻ hơi do dự, nàng lo lắng rũ đuôi, lỗ tai cũng lo sợ run rẩy. Chần chừ một lúc, cuối cùng nàng cũng nói: “Sau này ta tự nấu cơm được. Còn huynh ấy, người vừa hộc máu, trông rất đau…”

Nàng lo Chung Huyền nấu cơm lại bắt Tễ Chỉ tới thử độc nữa.

Mặc dù Chung Huyền từng nói tốc độ khôi phục của Tễ Chỉ rất nhanh nhưng lúc đó Tễ Chỉ trúng độc, mặt toàn là máu, nhìn qua cũng thấy không hề dễ chịu rồi.

Nàng không có tình cảm gì với Tễ Chỉ nhưng cũng không hận huynh ấy, thấy Tễ Chỉ không biết gì lại bị bắt tới thử độc, nàng vẫn sẽ hơi mủi lòng.

Nhưng trước kia Chung Huyền đã dạy nàng, ai có giá trị lợi dụng thì nên lợi dụng. Mà nàng lại cảm thấy mình làm như vậy sẽ chọc cho Chung Huyền tức giận.

Nàng sắp bị mắng rồi.

Chắc chắn nàng sẽ bị mắng, nói không chừng còn bị đánh nữa.

Nhớ tới trước kia, mỗi khi nàng làm sai đều bị trừng phạt, nàng cúi đầu, không dám mở mắt, bàn tay nắm chặt vạt áo có chút run rẩy. Nhưng chờ một hồi lâu sau, nàng cũng không nghe thấy tiếng khiển trách nào vang lên. ( truyện trên app t.y.t )

Bỗng cảm nhận được một lực nhẹ chạm vào đầu, nàng ngẩng đầu lên thì thấy Chung Huyền vô cùng bình tĩnh xoa đầu nàng nói:

“Tiểu Hy Nhi, nhóc lo lắng cái gì? Nhóc cứ làm chuyện mà mình muốn làm là được.”

Chung Huyền thấy nàng sững sờ nhìn mình, có vẻ nàng chưa kịp phản ứng. Lúc này, hắn bật cười, bế nàng lên rồi nói:

“Ta đâu có nói nhóc phải sống giống như ta, chỉ cần đó là điều nhóc thật lòng muốn, nhóc cảm thấy vui vẻ và việc đó không làm nhóc bị thương thì nhóc có làm gì ta cũng không ngăn cản. Nhóc nên sống là chính mình chứ không phải sống để trở thành như ta.”

Sống là… chính mình?

Vu Hy có hơi hoảng.

Nàng là bán yêu, là loại bán yêu thấp kém, rất nhiều người đều ghét bán yêu nên nàng mới bị cắt mất lỗ tai, chỉ vì muốn giống như loài người ở trước mặt người ngoài.

Nàng chịu đựng sự bắt nạt, nỗ lực tu luyện, không phạm bất cứ sai lầm nào, tận tâm hoàn thành mọi nhiệm vụ mà Tiên môn giao phó. Tất cả chỉ để trở thành một đệ tử tốt trong mắt mọi người, chỉ để không bị trách mắng, không bị trừng phạt.

Nàng luôn sống trong cái nhìn của người khác, muốn trở thành dáng vẻ họ mong muốn.

Còn nàng vốn dĩ là người như thế nào?

Nàng không còn nhớ nữa.

Lúc này, nàng đột nhiên cảm thấy rất buồn.

Chung Huyền từng nói, sống dựa vào cái nhìn của người khác rất mệt mỏi. Có lẽ, nàng đã không còn biết sống là chính mình như thế nào nữa.

Cuối cùng, Vu Hy vẫn không nhịn được rơi nước mắt.

Mắt nàng vừa tròn vừa sáng nhưng khi khóc lại luôn lặng yên không một tiếng động, chỉ có những giọt nước mắt to tròn không ngừng rơi xuống.

Chung Huyền ngơ ngác nhìn khóe mắt và chóp mũi của nàng đỏ bừng. Hắn luống cuống tay chân vội vàng giúp nàng lau nước mắt.   

Tại sao Tiểu Hy Nhi lại khóc rồi!

Rút kinh nghiệm từ lần trước, hắn vội vàng vỗ lưng Vu Hy, vụng về dỗ dành nàng:

“Đừng khóc, đừng khóc, khóc cái gì chứ. Tất cả đều tại thằng nhãi Tễ Chỉ kia cả…”

[Cũng tại dáng vẻ trúng độc của tên Tễ Chỉ quá xấu xí mới dọa Tiểu Hy Nhi! Bây giờ, ông đây phải cho hắn ta uống thuốc độc một trăm lần, đánh hắn ta một trăm trận mới được, để xem lần sau hắn ta có dám hộc máu trước mặt Tiểu Hy Nhi nữa không!]

Không phải, cái này thì không cần đâu…

Vu Hy nghẹn ngào, nàng vừa cảm thấy nhị sư huynh của mình thật xui xẻo, vừa không kìm được mà có chút buồn cười..  

Thấy Vu Hy cười, Chung Huyền như nhìn thấy hi vọng, hắn dùng ngón tay cái xoa mặt cho nàng rồi nói: “Đừng khóc, nhóc khóc thành con mèo hoa mất rồi, mau rửa mặt đi.”

Nói rồi, hắn trực tiếp dùng pháp thuật biến ra một chậu nước, tự tay cầm khăn lau mặt cho Vu Hy.

Vu Hy định tự làm nhưng thấy ánh mắt của Chung Huyền, nàng lại thu tay về, đôi mắt đỏ hoe cũng cong cong cười.

Nàng thích được Chung Huyền xoa đầu, cũng thích được Chung Huyền quan tâm.

Chung Huyền thấy cuối cùng Vu Hy cũng dừng khóc thì thở phào nhẹ nhõm: “Nhóc không cần để ý tên Tễ Chỉ kia, hắn ta không có cảm giác đau, cơ thể có tính kháng độc cao. Cùng một loại độc dược, hắn ta chỉ cần ăn ba lần là có thể kháng độc.”

“Không có cảm giác đau sao?” Vu Hy sững sờ, nàng nghĩ tới phản ứng của Tễ Chỉ mỗi lần bị thương nôn ra máu, quả thật không giống như những người bình thường.

Chung Huyền gật đầu: “Đúng, hắn ta không cảm thấy đau, khứu giác và xúc giác đều không có, mắt không thấy màu. Thứ duy nhất hoạt động được chính là vị giác, cho nên hắn ta mới thích ăn như vậy.”    

Cái gì cũng không cảm nhận được, chỉ có mỗi vị giác sao?

Vu Hy không tưởng tượng nổi, Tễ Chỉ lại cô đơn như vậy.

“Vì huynh ấy là ‘dược nhân’ sao?”

Nghe Vu Hy tò mò, Chung Huynh vốn không muốn giải thích cho Vu Hy về dược nhân quá sớm vì dù sao thứ đồ chơi này cũng là những việc xấu xa, đen tối của tu tiên giới.

Nhưng nếu đã nói đến đây, hắn nghĩ một lúc rồi gật đầu, tiết lộ một chút cho nàng:

“Dược nhân là người được nuôi bằng các loại dược liệu, cơ thể của họ sau khi thấm hết dược liệu sẽ xuất hiện các tác dụng vượt trội hơn các dược liệu ban đầu, lúc này dược nhân sẽ được sử dụng như một loại thuốc.”

“Tễ Chỉ vừa sinh ra đã bị nuôi trong lọ thuốc, là một dược nhân hắn ta đã sống hơn trăm năm. Lúc sư phụ đưa hắn về, đó là lần đầu tiên hắn ta rời khỏi lọ thuốc.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play