Mục Tiêu Nhiên từng dùng định hồn cho Vu Hy.
Nàng vừa xảy ra chuyện, Hư Vân tông lập tức nhận được tin tức.
Nhưng không hiểu tại sao, Lục Thành lại là người không thể chấp nhận cái chết của Vu Hy, hắn ta đi khắp nơi nói đó không phải sự thật, Vu Hy vẫn chưa chết.
Mục Tiêu Nhiên cũng tự mình đi vào bí cảnh nhưng chỉ lấy được kiếm linh của Vu Hy.
Trong viện tử vắng vẻ này, đứa trẻ luôn đối xử chân thành với mọi người sẽ không xuất hiện nữa.
Những sai lầm mà hắn ta phạm phải, đã không còn có cơ hội bù đắp nữa.
Lúc đó hắn ta chỉ muốn báo thù Cố An, ít nhất cũng phải giành lại thi thể của Vu Hy.
Nhưng ngay khi hắn ta chuẩn bị lên đường tới Ma vực thì Cố An lại tự mình xông vào Hư Vân tông. Hắn ta lấy việc thiêu đốt sinh mệnh làm cái giá cho việc tăng tu vi lên gấp bội, tàn sát vô số đệ tử khiến cả Hư Vân tông máu chảy thành sông.
Ngay cả hắn ta cũng không thể địch lại trạng thái điên cuồng của Cố An.
Khi hắn ta bị xuyên thủng cổ họng mà chết, trong tầm nhìn cuối cùng chỉ thấy Mục Tiêu Nhiên đã kịp quay về.
Mục Tiêu Nhiên là người mà Cố An không thể đánh bại, chắc chắn ông ta sẽ giết Cố An báo thù cho Vu Hy.
Chỉ tiếc là, dù Cố An có chết, Vu Hy cũng không về được.
Hắn ta không cam lòng chết như vậy nhưng không ngờ khi mở mắt bản thân lại quay về quá khứ!
Hắn ta vẫn còn cơ hội để sửa sai!
Hắn ta vẫn luôn biết rằng, ban đầu Vu Hy rất thích hắn ta, ánh mắt nàng dành cho hắn ta luôn lấp lánh, rực rỡ, ẩn giấu những ham muốn.
Cho nên, lần này hắn ta sẽ đối xử với Vu Hy thật tốt. Bảo vệ nàng ấy thật tốt từ lúc ban đầu, để nàng không bao giờ ghét hắn ta!
Cuối cùng Ôn Mạc Nhân cũng tỉnh lại từ cơn ác mộng, toàn thân hắn ta ướt đẫm mồ hôi, hơi thở nặng nề, lúc này cơn đau nhói ở hông truyền tới kịch liệt.
Hắn ta cố gắng ngồi dậy nhưng lại phát hiện hai chân không có tri giác.
Trong đầu tràn ngập những ký ức hỗn loạn, hắn ta đau đớn nghiến chặt răng. Khi hai mắt của hắn ta dần sáng tỏ thì gương mặt lại lộ rõ vẻ không tin nổi.
Hắn ta bị Chung Huyền… chém đôi người sao?
Vậy còn Hy Hy đâu? Hy Hy đi đâu rồi?
Kiếp trước không xảy ra chuyện như vậy!
Hắn ta kích động muốn xuống giường nhưng vừa nghiêng người, cơ thể đã lăn xuống từ mép giường, rơi mạnh xuống đất.
Quay đầu lại, hắn ta mới phát hiện, vết thương ở hông lại rỉ máu. Dường như chỉ ngay sau đó, cơ thể hắn ta sẽ bị đứt làm đôi.
“Ôn sư huynh!”
Có đệ tử nghe được động tĩnh lập tức tiến vào, thấy Ôn Mạc Nhân ngã xuống đất, đối phương vội vàng tiến lên đỡ hắn ta: “Huynh đang làm gì vậy? Huynh không thể cử động! Mục trưởng lão đã nói huynh cần phải nghỉ ngơi!”
Khi nói chuyện, đối phương thấy vết thương bên hông của Ôn Mạc Nhân lại rỉ máu thì lập tức thay đổi sắc mặt.
Đang định xông ra tìm người, cánh tay lại bị Ôn Mạc Nhân kéo lại. Mặt Ôn Mạc Nhân tái nhợt, ánh mắt lộ rõ vẻ sốt sắng: “Hy Hy đâu? Vu Hy ở đâu rồi?”
Đệ tử sửng sốt: “Ai là Vu Hy?”
Tên này không nhận ra Vu Hy sao?
Chẳng lẽ Vu Hy không quay lại cùng hắn ta?
Ôn Mạc Nhân đặt tay lên đầu, cơn đau ngày càng dữ dội. Thậm chí, người đệ tử kia vội vàng chạy ra ngoài từ lúc nào hắn ta cũng không để ý đến.
Bỗng nhiên, cơ thể hắn ta bị linh lực nâng lên, đặt lên giường. Ngoài cửa cũng vang lên một giọng nói lạnh lùng quen thuộc:
“Ôn Mạc Nhân, cơ thể ngươi cảm thấy như thế nào rồi?”
Ôn Mạc Nhân ngước mắt lên, nhìn thấy người đến là Mục Tiêu Nhiên, hắn ta vội vàng nói: “Sư tôn! Hy Hy… Bán yêu đó đâu rồi? Bán yêu ta mang về đâu rồi?”
Mục Tiêu Nhiên nhíu mày, ông ta không hiểu tại sao Ôn Mạc Nhân lại hốt hoảng như vậy, trước đây Ôn Mạc Nhân luôn lễ phép và bình tĩnh, chưa bao giờ mất kiểm soát như vậy: “Nó bị Ma tộc bắt đi rồi.”
“Bị Ma tộc bắt đi?”
Ôn Mạc Nhân phản ứng chậm mất vài giây, bỗng nhiên hắn ta hét lên như phát điên: “Không được! Nàng ấy không thể bị Ma tộc bắt đi! Nàng ấy sẽ chết mất! Ma tộc sẽ giết nàng ấy! Ma tộc sẽ lại giết nàng ấy!”
Hắn ta kích động, vết thương bên hông lại rách càng sâu hơn, cơn đau khiến tiếng hét của hắn ta ngừng lại, chỉ có nước mắt là không ngừng tuôn.
Tại sao có thể như vậy? Sao Hy Hy lại bị Ma tộc bắt đi? Ma tộc ai cũng ác độc, chúng nhất định sẽ làm tổn thương nàng.
“Rốt cuộc ngươi bị làm sao vậy?” Chân mày của Mục Tiêu Nhiên nhíu càng chặt, ông ta ngồi trước án thư, lạnh nhạt nói: “Chỉ một viên yêu đan mà thôi, mặc dù đáng tiếc nhưng cũng không đến mức khiến ngươi phải để ý như vậy. Ngươi đã suýt chết, hôm nay có thể sống lại đã là một kỳ tích rồi, sau này chỉ cần tu dưỡng thật tốt là được.”
“Không phải vậy, sư tôn, không phải vậy…” Ôn Mạc Nhân vừa lẩm bẩm vừa nức nở nói: “Nàng ấy không phải một viên yêu đan, nàng ấy vốn là sư muội của ta…”
Mục Tiêu Nhiên không nói thêm gì nữa.
Thực tế lúc đến đây, Ôn Mạc Nhân luôn lẩm bẩm những lời kỳ lạ, ông ta đã dùng thuật dò hồn để xem ký ức của Ôn Mạc Nhân.
Nhưng đáng tiếc là không có ký ức gì đặc biệt, chỉ thấy Ôn Mạc Nhân gặp Chung Huyền và hình ảnh hắn ta bị chém ngang hông.
Một lúc sau, khi cảm xúc Ôn Mạc Nhân thoáng ổn định lại một chút, ông ta mới nghiêm túc nói:
“Bây giờ ký ức của ngươi đang bị hỗn loạn, giống như một chứng bệnh thần kinh. Ta cho rằng hồn phách của ngươi đã bị tổn thương, đợi sau khi hồn phách của ngươi hồi phục, những ký ức hỗn loạn này sẽ không làm ngươi đau khổ nữa.”
Ông ta dừng lại nhưng không đợi Ôn Mạc Nhân lên tiếng đã tiếp tục nói: “Cơ thể ngươi chịu một vết thương trí mạng, ta đã chuẩn bị các loại linh dược giúp ngươi tẩm bổ nhưng ngươi vẫn cần phải tu hành. Một thời gian dài sắp tới, ngươi không thể cầm kiếm, cũng không thể đi như người bình thường, ngươi phải chuẩn bị sẵn tâm lý trước.”
Không ngờ, dù ông ta đã nghiêm túc khuyên can nhưng Ôn Mạc Nhân vẫn kích động muốn lật người xuống giường:
“Sư tôn, ta không cần nghỉ ngơi cũng không sao! Ta phải tới Ma vực! Ta phải đi ngay bây giờ, Hy Hy vẫn còn ở đó!”
Thấy vậy, Mục Tiêu Nhiên nhắm hai mắt lại, ông ta giơ hai tay lên niệm pháp quyết, chỉ thấy một luồng linh khí hóa thành thực thể, trực tiếp cố định người trên giường.
“Trước khi cơ thể ngươi khỏe lại, ngươi không được đi đâu hết, phải yên tâm dưỡng thương.”
“Sư tôn, chúng ta phải đi cứu Hy Hy! Chúng ta phải cứu muội ấy ra ngoài, nếu không ngài sẽ hối hận, ngài nhất định sẽ hối hận!”
Ôn Mạc Nhân tuyệt vọng hét chói tai nhưng Mục Tiêu Nhiên đã rời khỏi phòng.
Mục Tiêu Nhiên khịt mũi coi thường lời nói của Ôn Mạc Nhân, thậm chí còn cảm thấy điều đó quá hoang đường.
Ông ta tuyệt đối không để ý tới bất kỳ bán yêu nào, càng không thể hối hận vì một bán yêu.
Nhưng tình hình hiện tại của Ôn Mạc Nhân thật quá kỳ lạ, ông ta phải điều tra xem rốt cuộc Chung Huyền đã làm gì Ôn Mạc Nhân. ( app truyện T Y T )
Ban đêm ở Ma vực dài hơn ban ngày một chút.
Khi ánh sáng mặt trời xuất hiện ở Nhân giới thì ở Ma vực vẫn còn thấy bầu trời đầy sao.
Vu Hy mở mắt ra, nàng vẫn chưa tỉnh hẳn nhưng cơ thể lại ngồi dậy theo thói quen cũ.
Buổi sáng nàng phải lau chùi vệ sinh, dọn dẹp rác rưởi, còn phải đọc sách tu luyện. Nếu nàng không dậy sớm sẽ không làm xong, không có thời gian ngủ thêm, nếu bị phát hiện lười biếng sẽ phải chịu phạt.
Nhưng khi nàng nhận ra căn phòng trước mắt không phải nơi mình từng ở thì mới bừng tỉnh nhớ ra bây giờ nàng không còn ở Hư Vân tông mà hiện tại nàng đã thành đệ tử của Ma tôn, tạm thời đang ở cùng Chung Huyền.
Nhớ tới cảm giác an toàn khi ngủ hôm qua, nàng ngẩn người cười một cái rồi vội vàng che miệng.
Theo bản năng, nàng nhìn về phía bên cạnh mới nhận ra bên cạnh trống trơn, chỉ còn một mình nàng.
Chung Huyền đâu?
Nàng nhảy xuống giường đi tìm hắn nhưng còn chưa đi được mấy bước, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân. Sau đó, nàng thấy Chung Huyền đang khiêng một chiếc tủ quần áo lớn làm bằng ngọc trắng vào.
Khi thấy nàng đi chân trần xuống giường, Chung Huyền cau mày rồi nhanh chóng bế nàng đặt lên giường.
“Sao nhóc lại dậy sớm vậy?”