Khi Bạch Bất Ngữ về đến nhà, tại thành phố Định Giang cách rất xa thành phố Vân Hà, một bữa tiệc lớn xa hoa đang diễn ra.

Trong sảnh tiệc của tòa nhà cao nhất Định Giang, rất nhiều ngôi sao, doanh nhân giàu có và các tiểu thư danh giá từng xuất hiện trên mặt báo đều tụ tập tại đây. Bọn họ chén chú chén anh, cười nói vui vẻ, mà ánh mắt của đám đông đa phần đều tập trung vào trung tâm bữa tiệc – một người đàn ông tóc trắng mặc lễ phục màu đen.

Đó là một người đàn ông rất kỳ lạ. Mái tóc bạc trắng không chút óng ả, cũng không giống màu tóc được nhuộm tỉ mỉ, nhưng mái tóc này không hề ảnh hưởng đến dung mạo trẻ trung xuất chúng của người đàn ông này. Các tiểu thư danh giá ăn mặc lộng lẫy xung quanh thỉnh thoảng sẽ nhích bước lại gần người đàn ông tóc trắng trẻ tuổi ấy. Trên mặt người đàn ông luôn nở nụ cười, bên gọng kính gọng mảnh tăng thêm vẻ nho nhã còn treo một sợi dây bạch kim, dưới ánh đèn của bữa tiệc càng toát lên một vẻ bí ẩn.

Ngay lúc người đàn ông tóc trắng này đang trò chuyện với một nhà đầu tư nổi tiếng của Định Giang, một quý bà mặc chiếc váy lễ phục bó sát màu đỏ thướt tha đi tới. Dáng người phụ nữ ấy cao ráo với vòng một nảy nở, chưa kể còn có khuôn mặt xinh đẹp, lớp trang điểm tinh tế và mái tóc uốn lượn sóng lớn rất tao nhã. Chẳng nghi ngờ gì nữa, vẻ ngoài của người này chắc chắn sẽ khiến phần lớn đàn ông trong bữa tiệc phải liếc nhìn với ánh mắt đầy ẩn ý.

Quý bà thỉnh thoảng nhếch môi cười một cái cũng đủ khiến mấy anh chàng phục vụ đi lại trong sảnh tiệc đâm sầm vào cột trụ.

Mà một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy lại cung kính đi đến bên cạnh người đàn ông tóc trắng, khẽ gọi một tiếng: “Ông chủ.”

Nhà đầu tư đang nói chuyện với người đàn ông tóc trắng nheo mắt liếc nhìn bộ ngực của quý bà, cười nói: “Sớm đã nghe nói trợ lý trưởng bên cạnh ông chủ Lệ là một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, nay nhìn thấy quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy mà. Ông chủ Lệ thật có diễm phúc.”

Ông chủ Lệ tóc trắng liếc nhìn trợ lý bên cạnh, nói lời xin lỗi với vị khách trước mặt, sau đó hai người cùng quay người rời đi. Đi xuyên qua rất nhiều vị khách muốn bắt chuyện và mời rượu, ông chủ Lệ và trợ lý đi thẳng đến hành lang vắng người gần đó, cho lui hết người hầu hai bên, rồi mới đẩy cửa bước vào một phòng nghỉ đang sáng đèn.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Sau khi chắc chắn cửa đã đóng, ông chủ Lệ mới lên tiếng hỏi: “Không phải cô đang xử lý chuyện Quỷ xá Định Giang sao?”

“Chuyện bên Quỷ xá không có gì đáng ngại. Chỉ là mấy tên cảnh sát tự cho mình là chính nghĩa phát hiện Quỷ xá có liên quan đến vụ mất tích gần đây, nên cứ truy hỏi gắt gao mấy người được chọn khác, khiến họ suýt nữa không thể tham gia thử thách kinh dị đúng giờ.” Ánh mắt nữ trợ lý nhìn vị ông chủ tóc trắng này mang theo tình ý: “Nhưng đã xử lý xong rồi ạ.”

“Mấy người kia có để lộ chuyện gì không?” Ông chủ Lệ đi đến bên cửa sổ sát đất, vừa ngắm cảnh đêm vừa uống ly rượu vang đỏ trong tay.

“Sao có thể?” Nữ trợ lý nở nụ cười rạng rỡ: “Chỉ cần họ dám hó hé một lời, tôi sẽ cho họ tận mắt nhìn người nhà mình bị ác quỷ nuốt chửng đến chết.”

“Vậy cô đến tìm ta, là lại có chuyện gì khác xảy ra sao?” Ông chủ Lệ khẽ nhíu mày.

“Quỷ xá ở thành phố Vân Hà xảy ra chuyện rồi.” Nữ trợ lý nghiêm mặt lại: “Vân Hà cách Định Giang quá xa, mà Quỷ xá ở đó chỉ mới thành lập, nên chúng ta không hiểu rõ về nơi đó lắm. Nhưng con quỷ vật trước đó được sắp xếp ở Quỷ xá Vân Hà đã thoát khỏi tầm kiểm soát, tung tích không rõ.”

“Thành phố Vân Hà?” Ông chủ Lệ trầm ngâm một lúc: “Ta nhớ Quỷ xá ở đó là do ta đích thân sắp xếp. Mà con quỷ đó cũng là ta đích thân tìm thấy trong một quán trà bỏ hoang, thực lực không tệ, năng lực cũng rất đặc biệt, nên tiện tay khắc dấu ấn lên.”

“Có cần cử người đến xem thử không ạ?” Nữ trợ lý trông có vẻ hơi lo lắng: “Kế hoạch của chúng ta vẫn luôn tiến hành vô cùng cẩn thận, mỗi quỷ vật được sắp xếp trong từng Quỷ xá đều mang dấu ấn do đích thân ông chủ để lại. Cho dù những quỷ vật đó có hồn phi phách tán, chúng ta cũng sẽ biết, không thể nào bốc hơi như bây giờ được.”

“Hồng Y.” Ông chủ Lệ không trả lời nữ trợ lý, mà hỏi ngược lại: “Hiện tại chúng ta đang nắm trong tay bao nhiêu Quỷ xá? Mục đích thành lập những Quỷ xá này là gì?”

“Một trăm linh một.” Hồng Y trả lời không chút do dự: “Ông chủ muốn giành lấy vị trí Quỷ Vương. Nhưng lũ tay sai của tên Quỷ Vương chết bầm kia đứa sau phiền phức hơn đứa trước, thậm chí không muốn để bất kỳ thế hệ mới nổi nào tiếp xúc với trung tâm quyền lực. Vì vậy chúng ta lợi dụng Quỷ xá để thu hút những người có bát tự thiên âm và đang độ tuổi thanh xuân, dùng đủ loại cạm bẫy để quỷ khí nuôi dưỡng cơ thể họ, sau đó chọn thời điểm thích hợp nhất để giết chết họ, dùng cách này để đào tạo ra những ác quỷ và lệ quỷ hoàn toàn phục tùng chúng ta, làm lớn mạnh quỷ binh của ông chủ! Giành lấy địa vị Quỷ Vương!”

“Nhưng chỉ cần một khâu trong đó xảy ra vấn đề, kế hoạch của chúng ta sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm.” Ông chủ Lệ lắc lắc ly rượu vang đỏ trong tay: “Tuy những lệ quỷ này là do chúng ta vất vả bồi dưỡng, nhưng năng lực của chúng không thể nào sánh được với lệ quỷ trăm năm dưới trướng lũ quỷ già kia, nên số lượng quỷ binh của chúng ta nhất định phải nhiều hơn chúng gấp mười, thậm chí gấp trăm lần!”

“Trước thời điểm đó, không được có bất kỳ sai sót nào, cũng tuyệt đối không thể để lũ quỷ già kia phát hiện!” Ông chủ Lệ nhìn chằm chằm vào chất lỏng trong ly, khẽ nói như tự lẩm bẩm: “Điều hối tiếc lớn nhất là ta đã mạnh lên, nhưng nàng lại chết rồi.”

“Nhưng thưa ông chủ, cho dù chúng ta đã thành lập nhiều Quỷ xá như vậy, tốc độ tăng trưởng số lượng quỷ binh vẫn không mấy khả quan, tại sao chúng ta không chọn phương pháp nhanh hơn?” Móng tay đỏ rực của Hồng Y lướt qua khóe môi: “Giết chết người thân yêu nhất của họ ngay trước mặt họ, cũng có thể khiến họ biến thành lệ quỷ sau khi chết mà.”

“Cô cũng đừng quá coi thường loài người.” Ông chủ Lệ cười lạnh một tiếng: “Tuy trong đám người có rất nhiều kẻ ngu ngốc, nhưng nếu làm lớn chuyện thì không ổn đâu. Một số con quỷ mạnh hơn ta cũng từng vì đám người này mà công sức đổ sông đổ bể.”

   

Thực hiện: Clitus x T Y T

“Quỷ Vương đã chết, ngoài lũ quỷ già cố chấp kia ra, làm gì còn con quỷ nào mạnh hơn ông chủ chứ.” Ánh mắt Hồng Y lúng liếng, lại ép sát vòng một nảy nở hơn về phía ông chủ Lệ tóc trắng: “Cộng thêm thủ đoạn và trí tuệ, không thể có con quỷ nào sánh được với ngài.”

“Sau khi Quỷ Vương chết, số quỷ muốn cái ghế đó nhiều không đếm xuể.” Sát khí loé lên sau cặp kính của ông chủ Lệ: “Ta đi một đường kín đáo đến nay, chính là đợi quỷ binh thành hình rồi xuất kỳ bất ý, đánh úp bất ngờ, một trận giành thắng lợi!”

“Nhất định có thể.” Hồng Y nhìn ông chủ Lệ với vẻ mặt si mê, gần như giây tiếp theo sẽ bổ nhào tới: “Hồng Y sẽ luôn ở bên cạnh ông chủ.”

“Vậy thì cô đích thân đến thành phố Vân Hà một chuyến đi.” Ông chủ Lệ lại dùng tay đẩy Hồng Y đang tiến lại gần ra, rồi quay người bỏ đi: “Sắp xếp thân phận cho tốt. Đừng để người khác nghi ngờ. Tiện thể để đầu óc cô tỉnh táo lại một chút, đừng mơ tưởng những chuyện không thể.”

Nhìn ông chủ Lệ quay người rời đi, Hồng Y có chút bực bội cắn môi, nhưng cuối cùng không dám nói gì.

“Đặt cho tôi một vé máy bay đến thành phố Vân Hà nhanh nhất.” Sau khi ông chủ Lệ đi, nữ trợ lý tên Hồng Y lập tức gọi điện thoại, rồi cô ta dập mạnh máy, nghiến răng lẩm bẩm: “Bất kể là ngươi hay vị trí Quỷ Hậu, ta đều muốn!”

 

Bạch Bất Ngữ không hề biết chuyện xảy ra ở thành phố Định Giang, cô chỉ liếc nhìn ma nữ Chu Dao đang quỳ ở đó rồi chuẩn bị nồi lẩu sắp ăn.

Bộ ba bụng réo òng ọc bên ngoài thích ăn gì, Bạch Bất Ngữ đều nắm rõ như lòng bàn tay. Hàng xóm phố Hạnh Phúc thấy Bạch Bất Ngữ quán xuyến việc nhà rất vất vả, nhưng nào biết nhiệm vụ chính mỗi ngày của cô chỉ là đi chợ và lo việc cho ăn ngày ba bữa đâu.

Hạ Trúc Khanh sẽ phụ giúp cô sơ chế nguyên liệu, mà Hạ Hiểu Cúc thì bao thầu tất cả việc rửa bát và dọn dẹp, ngay cả Hạ Kỳ cũng phụ giúp bưng bê đồ ăn và lấy đũa. Vậy nên việc Bạch Bất Ngữ cần làm là đứng trước bếp thể hiện tài nấu nướng của mình.

Hạ cửu đẳng từng lén mua vài cuốn sách dạy nấu ăn và cuốn "Học nấu ăn từ con số 0", chỉ tiếc là sau vài sự cố khó hiểu xảy ra trong bếp, nhiệm vụ nấu nướng vẫn được giao lại cho Bạch Bất Ngữ. Mà mấy cuốn sách đó giờ đây vẫn bị giấu trong đống kỳ phổ của Hạ cửu đẳng. ngài Hạ điềm tĩnh ổn trọng vẫn luôn nghĩ rằng trong nhà không ai biết chuyện này. ( app truyện T Y T )

Hai lớn một nhỏ cũng không có yêu cầu cao về đồ ăn, chỉ cần ăn no bụng là được.

Vì vậy, ngày thường Bạch Bất Ngữ mua nhiều đồ ăn như thế, nấu cả bàn mỹ thực thế này, chủ yếu do nấu nướng chính là sở thích mà vị cựu Quỷ Vương này tự bồi dưỡng sau khi về hưu. Nếu không có thời gian rảnh, cả nhà cứ quây quần ăn lẩu cũng rất vui vẻ.

“Chắc ngươi rất không hiểu tại sao mình lại quỳ ở đây.” Trong tủ đông có rất nhiều nguyên liệu đã được Hạ Trúc Khanh sơ chế, nhưng Bạch Bất Ngữ vẫn cố tình làm chậm tốc độ bày đĩa, nói chuyện với ma nữ Chu Dao: “Năng lực biến thành vũng máu bỏ chạy đúng là rất hữu dụng, chỉ tiếc là năng lực này có được sau khi nuốt phải quỷ khí của ta.”

Ma nữ không nói gì, chỉ nhìn Bạch Bất Ngữ chằm chằm không chớp mắt, lâu dần quả thực có chút đáng sợ.

“Ngươi mới chết chưa đến mười ngày, tự nhiên không có ai cảnh báo ngươi, đừng tùy tiện nuốt quỷ khí.” Bạch Bất Ngữ xếp chồng thịt bò mà Hạ Trúc Khanh thích nhất thành hình kim tự tháp đẹp mắt: “Gặp quỷ khí yếu hơn ngươi thì không sao, nhưng nếu nuốt phải quỷ khí của quỷ vật cấp cao, vậy đồng nghĩa với việc chấp nhận dấu ấn của đối phương, tự nguyện trở thành quỷ nô của đối phương.”

“Với tình hình hiện tại của ngươi…” Bạch Bất Ngữ cân nhắc một chút, lại lấy thêm ít sữa từ tủ lạnh ra: “Trừ khi ta chủ động xóa bỏ dấu ấn, nếu không thì ngươi vĩnh viễn không thể chống lại mệnh lệnh của ta. Ta muốn ngươi làm gì, ngươi phải làm cái đó. Ta muốn ngươi đi đâu ngươi bắt buộc phải đi đó, ta muốn ngươi quỳ xuống ngươi cũng phải quỳ xuống.”

“Chị dâu, em ra lấy bếp điện và nồi lẩu!” Bên ngoài bếp vang lên tiếng của cô em chồng Hạ Hiểu Cúc.

Nghe thấy tiếng, Bạch Bất Ngữ đặt đĩa đậu phụ cuối cùng lên trên cùng của khay lớn, sau đó ra lệnh cho ma nữ Chu Dao: “Trốn vào chỗ nào không ai phát hiện trước đi, có việc ta sẽ tìm ngươi.”

   

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Vì nuốt quỷ khí mà trở thành quỷ nô là sai lầm mà ma mới dễ mắc phải nhất. Thế nên, một số ma có hiểu biết thà hồn phi phách tán cũng không muốn trở thành quỷ nô của bất kỳ con quỷ nào.

Cho dù trước khi về hưu Bạch Bất Ngữ có rất nhiều thuộc hạ, nhưng không một ai trong số họ muốn trở thành quỷ nô của cô. Quỷ nô chính là bia đỡ đạn bi thảm nhất. Chỉ cần chủ nhân búng tay một cái là họ sẽ tan thành tro bụi ngay, mất hết mọi tự do, thậm chí mất cả cơ hội chuyển thế đầu thai, vĩnh viễn chỉ có thể trở thành công cụ trong tay chủ nhân.

Bạch Bất Ngữ không có thói quen nô dịch ma quỷ, vậy nên cô chỉ tạm thời giữ Chu Dao ở lại đây, không cho cô ta chạy lung tung tiết lộ những chuyện không nên tiết lộ.

“Xong rồi.” Đợi vũng máu thấm vào sàn bếp, Bạch Bất Ngữ liền thản nhiên bưng khay đồ ăn lớn rời khỏi bếp, cười với Hạ Hiểu Cúc đang đi vào. “Bếp với nồi vẫn để ở chỗ cũ đấy.”

“Ok chị!” Hạ Hiểu Cúc buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, mặc chiếc áo phông Doraemon rộng thùng thình, trông hệt như một cô gái nhà bên hoạt bát: “Chị dâu, lần sau mình cứ mua ít đồ đông lạnh như sủi cảo các thứ để sẵn trong tủ đông đi. Em thật sự chịu không nổi tài nấu nướng của anh trai em đâu, cái mùi vị đó đúng là quá bá đạo!”

“Thấy anh trai cô nấu cái tô đó mà cô vẫn ăn được… nghĩ lại thì con bé nhà cô mới lợi hại hơn ấy.” Bạch Bất Ngữ nhớ lại vật thể không xác định trên bàn cờ lúc trước, càng thêm bội phục bản chất ham ăn của Hạ Hiểu Cúc: “Hôm nay ăn trong nhà hay ăn ngoài sân?”

“Ăn ngoài sân đi, buổi tối mát mẻ lắm!”

Lúc Bạch Bất Ngữ và cô em chồng đi ra sân, hai bố con một lớn một nhỏ đã đặt tấm ván lên bàn cờ đá, cắm điện xong xuôi, xung quanh đặt bốn cái bồ đoàn. Bàn cờ dưới gốc cây vốn thanh tao nhã nhặn, lập tức biến thành nồi lẩu ngoài trời dân dã, dưới ánh sáng của đèn lồng điện cho cả gia đình thưởng thức bữa tối muộn màng.

“Cháu trai lớn, cảm giác ngày đầu tiên đi học tiểu học thế nào?” Hạ Hiểu Cúc liên tục nhét sủi cảo vào miệng, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc nói chuyện: “Trong lớp có bé gái nào xinh xắn không?”

“Không ham muốn, không cầu cạnh, tâm bình khí hòa, thì kỳ nghệ mới tiến bộ được.” Hạ cửu đẳng gắp phần thịt bò lớn vừa chín tới vào bát Bạch Bất Ngữ, tiện tay gắp cho con trai một miếng rau diếp.

“Anh, anh định cho Hạ Kỳ đi tu à?”

“Vớ vẩn!” Bạch Bất Ngữ đưa bát nước chấm đã pha cho hai lớn một nhỏ, tiện tay xoa mái tóc mềm mại của cậu con trai cưng: “Mẹ đang đợi Hạ Kỳ sớm dẫn con dâu của mẹ về nhà đây này!”

Hạ Kỳ nhai viên cá như chuột hamster, đôi mắt đen láy nhìn miếng rau diếp trong bát, vẻ không vui, giọng hơi lí nhí nói: “Hông có ai xinh, hông xinh bằng con.”

“Ừm…” Hạ Hiểu Cúc nhìn chằm chằm cháu trai lớn nhà mình một lúc lâu, phải thừa nhận Hạ Kỳ thừa hưởng tất cả ưu điểm về ngoại hình của bố mẹ, tìm được học sinh tiểu học xinh hơn cậu bé đúng là không dễ.

“Kiêu ngạo, nóng vội.” Hạ Trúc Khanh khẽ nhíu mày, đưa tay gắp thêm cho con trai một miếng rau diếp.

“Trẻ con đúng là phải ăn nhiều rau một chút.” Bạch Bất Ngữ để tỏ ý tán thành với ngài Hạ, lại gắp thêm cho con trai miếng rau diếp thứ ba.

“…”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play