Bạch Bất Ngữ tha thiết muốn về hưu, thế nên bảy năm trước cô mới đột ngột biến mất khỏi quỷ giới.
Do đó, đối với Bạch Bất Ngữ hiện tại, có ma nào muốn làm Quỷ Vương hay không cũng chẳng quan trọng. Thậm chí, cô còn mừng vì quỷ giới có linh vật Quỷ Vương mới, và đám thân tín hơi phiền phức kia cũng sẽ không lùng sục dấu vết của cô khắp nơi nữa.
Nhưng dù vậy, Bạch Bất Ngữ vẫn không thích cái cảm giác "bị" chết.
Đặc biệt là đối với ma quỷ, bọn họ không thể chết thêm lần nữa theo thời gian. Vậy nên cái chết đồng nghĩa với việc hồn phi phách tán, tức là ngay cả hồn phách cũng bị kẻ địch đánh tan, vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn không thể siêu sinh!
Vậy mà giờ lại dám nói Quỷ Vương “chết” rồi…
Là một cựu Quỷ Vương muốn công thành thân thoái, yên ổn về hưu, Bạch Bất Ngữ chẳng ưa gì vị “kế nhiệm” chuyên tung tin đồn nhảm này.
Bạch Bất Ngữ cũng chẳng ưa gì cách làm việc của vị “Quỷ Vương tương lai” này.
Tuy không biết nguyên lý hoạt động của quán trà kinh hoàng là gì, cũng không biết làm thế nào nó đưa cô từ phố Hạnh Phúc đến cái nhà ga bỏ hoang này, nhưng Bạch Bất Ngữ biết đối phương đã lôi năm con người bình thường vào vụ việc linh dị.
Mà mục đích của nó, hoặc là muốn giết chết những người này, hoặc là muốn bốn người kia dần dần biến thành ác quỷ giống như ma nữ Chu Dao.
Màn hình vỡ nát bị Bạch Bất Ngữ đấm một cú giờ trông càng thêm tàn tạ. Nhưng vì chiều cao có hạn, cô chỉ đấm trúng chỗ nối giữa màn hình và tường thôi. Cái bức tường dày của nhà ga đã bị đấm thủng một lỗ, những vết nứt như mạng nhện lan rộng ra ngoài. Quả thật, sức mạnh của cú đấm này không tầm thường.
[A.]
Trên màn hình quảng cáo chẳng còn bao nhiêu phần nguyên vẹn lại ngoan cường hiện thêm một chữ màu đỏ máu.
[Đau.]
Một cái màn hình quảng cáo sao lại biết đau? Bạch Bất Ngữ nhìn chữ màu đỏ trông như đang làm nũng mà khóe mắt giật giật, cố gắng nói một cách bình tĩnh: “Đưa ta về phố Hạnh Phúc.”
Chỉ có ma mới biết bây giờ Bạch Bất Ngữ muốn về nhà nấu cơm đến mức nào!
[Gia nhập với chúng ta đi.] Chữ máu trên màn hình vẫn kiên trì mời Bạch Bất Ngữ gia nhập dưới trướng “Quỷ Vương mới”.
Giây tiếp theo, Bạch Bất Ngữ đưa tay ra tóm, trực tiếp túm lấy một luồng quỷ khí màu xám.
Đối với quỷ vật, thậm chí là ác quỷ trăm năm, quỷ khí là thứ phiêu diêu bất định, không thể nắm bắt, nhưng đối với Bạch Bất Ngữ… cô lại có thể bắt giữ mọi luồng quỷ khí mà bản thân có thể cảm nhận được. Sau đó, cô dựa vào luồng quỷ khí này để tìm ra kẻ nhát gan trốn sau màn không dám lộ mặt.
Nói cách khác… túm được luồng quỷ khí này cũng chẳng khác nào nắm được thóp của đối phương.
“Đưa ta về phố Hạnh Phúc.” Bạch Bất Ngữ giật giật luồng quỷ khí, cảm thấy nó khá là co giãn, không nhịn được lại giật thêm hai cái.
[ ~~~ ]
Trên màn hình vỡ nát lại xuất hiện ký hiệu lượn sóng vừa kỳ quặc vừa... đê mê?
“Hồn phi phách tán hay đưa ta về, chọn một đi.” Bạch Bất Ngữ cảm nhận kỹ luồng quỷ khí trong tay, phát hiện nó có chút khác biệt so với quỷ khí của ác quỷ thông thường, khiến người ta không rõ rốt cuộc nó là thứ gì.
[Đưa ngươi về, thả ta tự do?]
Chữ máu màu đỏ lại xuất hiện. Mà kiểu chữ Tống đậm nét tiêu chuẩn ban đầu không biết từ lúc nào đã có thêm chút méo mó, như thể có một con ma đang run rẩy nói ra câu này vậy.
“Đương nhiên.” Bạch Bất Ngữ túm lấy quỷ khí, xoắn thành hình dây thừng hoa giữa hai tay, khuôn mặt trẻ trung thậm chí hơi non nớt nở nụ cười hiền lành và thân thiện.
[Được, ta tin ngươi.] Chữ máu lần lượt hiện lên, thể hiện niềm tin khó hiểu đối với Bạch Bất Ngữ.
Ngay khoảnh khắc dây thừng hoa thành hình, Bạch Bất Ngữ cảm nhận được rất nhiều luồng sức mạnh giống hệt quỷ khí trong tay mình bắt đầu tụ lại từ bốn phía. Giống như lúc ở phố Hạnh Phúc trước đó, quỷ khí màu xám tro gần như đen kịt hóa thành sương mù ập về phía Bạch Bất Ngữ.
Lần này Bạch Bất Ngữ không chống cự, chỉ mặc cho quỷ khí bao phủ lấy mình. Huống hồ cái đuôi nhỏ của đối phương - luồng quỷ khí, vẫn nằm gọn trong tay cô mà. Dù cho có xảy ra chuyện gì cũng nằm trong tầm kiểm soát của cô.
Một số quỷ vật trên thế giới này quả thực sở hữu những năng lực đặc biệt bẩm sinh. Ví dụ như ma nữ Chu Dao lúc trước, dường như cô ấy đã nắm giữ được năng lực biến thành vũng máu để thẩm thấu đến bất cứ đâu.
Nhưng năng lực đặc biệt có thể di chuyển tức thời từ nơi này sang nơi khác, đối với Bạch Bất Ngữ mà nói thì đúng là chưa từng nghe thấy.
Sau một cảm giác không khí vặn vẹo, luồng quỷ khí như sương mù đen xung quanh tan đi, Bạch Bất Ngữ ngẩng đầu lên liền thấy mình đang đứng bên ngoài cổng nhà tứ hợp viện của nhà họ Hạ. Nhà ga tàu điện ngầm bỏ hoang lúc trước như thể ảo giác thoáng qua tâm trí cô.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Luồng quỷ khí màu xám trong tay Bạch Bất Ngữ run lên, dường như nó đang nhắc nhở cô thực hiện lời hứa lúc trước, thả nó tự do.
“Hơi sốt ruột rồi sao?” Bạch Bất Ngữ giật giật luồng quỷ khí màu xám đang nắm chặt trong tay, đột nhiên cười nói một câu đầy ẩn ý: “Hậu bối trẻ tuổi, không biết ngươi có từng nghe qua câu này chưa…”
“Người nói lời người, còn ma nói... thì đương nhiên là lời ma rồi.” Rõ ràng mang dáng vẻ của người thường, nhưng nụ cười nhếch mép của Bạch Bất Ngữ lúc này lại nồng nặc ác ý: “Đã là lời ma, thì sao mà tin được chứ?”
Nói rồi, tay kia đang rảnh của Bạch Bất Ngữ đẩy gọng kính xuống một chút, mà tay đang túm luồng quỷ khí màu xám dùng sức kéo mạnh, hai tay xoa mạnh vào nhau như đang nặn đất sét!
Một cơn gió âm u thổi qua, quỷ khí xung quanh đã biến mất hoàn toàn. Mà trong tay Bạch Bất Ngữ cũng có thêm một viên trân châu màu xám, màu sắc hỗn tạp, trông chẳng khác gì nhựa rẻ tiền kém chất lượng.
“Sao có thể thả ngươi đi được?” Bạch Bất Ngữ liếc nhìn cổng sân cách đó không xa, hạ giọng nói với viên châu: “Quán trà kia của ngươi gây ra bao nhiêu phiền phức rồi. Đợi chuyện của Chu Dao và mấy người kia kết thúc hoàn toàn rồi sẽ giải quyết vấn đề của ngươi sau.”
Nói xong, Bạch Bất Ngữ đập thẳng viên châu vào chiếc điện thoại thông minh của mình. Vỏ điện thoại loé lên một luồng quỷ khí mắt thường có thể thấy, còn viên châu màu xám kia lại biến mất không dấu vết. ( truyện trên app t.y.t )
Trước đó, quỷ vật này từng điều khiển màn hình quảng cáo. Tuy Bạch Bất Ngữ chưa tiếp xúc với quỷ vật biết di chuyển xa, nhưng từng thấy quỷ vật điều khiển màn hình điện tử rồi. Do đó, cô biết chúng có thể bị phong ấn vào trong các thiết bị điện tử, không cần phải đi tìm những vật phẩm phong ấn phiền phức khác.
Sau khi phong ấn xong con ma của quán trà, Bạch Bất Ngữ nhìn quanh đường phố một lượt. Chiếc xe đạp bị nuốt chửng lúc trước đã biến mất không rõ tung tích, nói không chừng nó đã bị ném vào đống cỏ dại nào đó gần Ga Học Viện Lan Thành, mất toi mấy trăm tệ trong nháy mắt.
Mà bốn sinh viên đại học từng vào quán trà kinh hoàng kia giờ cũng không biết đã đi đâu.
Cửa lớn quán trà đối diện nhà tứ hợp viện đóng chặt, nhưng Bạch Bất Ngữ có thể cảm nhận được có người trốn trong quán trà. Nếu người trốn bên trong bây giờ không phải là những kẻ lang thang không nhà cửa, vậy thì khả năng duy nhất chính là cảnh sát mặc thường phục đang ôm cây đợi thỏ.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Tuy biết những cảnh sát này đang tìm Chu Dao, nhưng Bạch Bất Ngữ cũng không tiện nhúng tay vào chuyện này. Bởi chính Chu Dao cũng không biết xác mình đang ở đâu, thế thì những cảnh sát người thường kia càng không thể tìm ra được.
Cô không thể cứ thế xách hồn ma Chu Dao đến trước mặt cảnh sát, rồi bảo mấy cảnh sát này nhanh chóng kết án và rời khỏi phố Hạnh Phúc chứ?
…
Sau khi hít sâu một hơi, Bạch Bất Ngữ bước chân vội vã đẩy cánh cổng trước mặt, lao vào trong sân tứ hợp viện.
Lúc này trong sân đã thắp sáng những chiếc đèn lồng điện, kiểu dáng cổ điển trông rất đẹp, lại thân thiện với môi trường hơn đèn lồng nến rất nhiều.
Mà một lớn một nhỏ hai bóng hình quen thuộc vẫn đang ngồi đối mặt nhau dưới gốc hòe lớn trong buổi chiều tà. Người nào người nấy ngồi thẳng lưng, mắt không liếc ngang liếc dọc nhìn chằm chằm vào bàn cờ trước mặt.
“Ngại quá!” Bạch Bất Ngữ tiện tay cất điện thoại vào túi, với vẻ mặt đầy áy náy đi đến dưới gốc hòe: “Em gặp một người bạn học cũ tình cờ đi ngang qua, không để ý nên nói chuyện đến tận bây giờ. Mọi người đói bụng hết rồi đúng không?”
“Hửm?”
Bạch Bất Ngữ chớp chớp mắt, đột nhiên phát hiện thứ đặt trên bàn cờ không phải quân cờ cũng chẳng phải kỳ phổ, mà là một cái tô lớn?
Cúi người xuống, cô ghé sát vào cái tô, mái tóc đen thẳng mượt lướt qua má Bạch Bất Ngữ. Cô nhìn chằm chằm cái đống đen thui trong tô một lúc lâu, vẫn không nhìn ra đó rốt cuộc là thứ gì.
Theo phản xạ đưa tay sửa lại gọng kính, nhưng Bạch Bất Ngữ mãi sau mới sực nhớ ra mình đâu có bị cận thật. Chẳng qua thứ trong tô trước mắt cô thật sự vượt quá phạm vi hiểu biết của người bình thường.
“Mẹ ơi, đói bụng.” Đôi mắt đen láy của cục cưng nhà họ Hạ nhìn Bạch Bất Ngữ đầy tủi thân: “Cúc Cúc ăn một miếng đã lao vào nhà vệ sinh, đến giờ vẫn chưa thấy ra.”
"Cúc Cúc" mà Hạ Kỳ nói chính là cô em chồng Hạ Hiểu Cúc của Bạch Bất Ngữ.
Bạch Bất Ngữ chớp chớp mắt, đột nhiên như nghĩ đến điều gì, có chút kinh ngạc nhìn ông chồng yêu quý Hạ Trúc Khanh của mình, hỏi: “Khanh Khanh… anh vào bếp đấy à?”
Nghĩ tới nghĩ lui, Bạch Bất Ngữ cảm thấy tô vật chất bí ẩn này chỉ có thể là sản phẩm từ bàn tay của Hạ cửu đẳng thôi. Người mang danh hiệu “sát thủ nhà bếp”.
Mà ngài Hạ ngồi bên bàn cờ vẫn giữ tư thế nghiêm trang, hai tay đặt ngay ngắn, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, cứ như thể anh đang chuẩn bị cho một ván cờ sinh tử nào đấy vậy. Sau mấy giây im lặng, Hạ Trúc Khanh mới chậm rãi cất lời…
“Đã cố hết sức, chỉ tiếc là không giỏi nấu nướng.”
Hạ cửu đẳng cúi mắt nhìn bàn cờ, khẽ thở dài.
Bạch Bất Ngữ cố nén cười, hôn trộm lên má chồng một cái, rồi vừa lỉnh vào bếp vừa nói lớn: “Tối nay ăn lẩu bò, mọi người đi rửa tay đi!”
“Chị dâu!!! Để phần thịt cho em với!” Trong sân tứ hợp viện vang lên tiếng kêu thất thanh của cô em chồng: “Còn nữa, bảo anh trai đừng vào bếp nữa nha!!!!”
Bạch Bất Ngữ bất đắc dĩ lắc đầu. Tuy Hạ Hiểu Cúc đã làm cô rồi, nhưng người này vẫn ham ăn ham chơi như con nít vậy, chẳng trách sao Hạ Kỳ không chịu gọi một tiếng "cô" cho đàng hoàng.
“Ngươi cũng qua đây.” Bạch Bất Ngữ bước vào bếp, hướng về phía khe tường trong góc ngoắc ngoắc ngón tay.
Bóng hình thoắt ẩn thoắt hiện của Chu Dao nhanh chóng xuất hiện trong bếp. Cô ấy đã không còn vẻ kinh dị ướt sũng máu me chảy tứ tung như trước, mà trông khô ráo sạch sẽ giống như lúc đi theo bốn sinh viên đại học kia vào buổi sáng.
Chu Dao vừa hiện thân liền quỳ hai gối xuống trước mặt Bạch Bất Ngữ, nhưng trên mặt cô ấy lại không có vẻ cung kính cầu xin, mà tràn đầy sợ hãi và nghi hoặc. Dường như, cô ấy không hiểu tại sao mình lại đột nhiên quỳ xuống.