Mỗi lần nhà họ Hạ ăn lẩu xong, hai cô cháu Hạ Hiểu Cúc và Hạ Kỳ thể nào cũng ăn no căng bụng. Vì ăn no quá mà đi ngủ sẽ khó chịu, nên Bạch Bất Ngữ liền bắt một lớn một nhỏ đi dạo quanh gốc hòe lớn để tiêu cơm.

Kết quả là Hạ Hiểu Cúc đi một hồi lại dắt díu cháu trai lớn ra ngoài dạo chợ đêm phố Hạnh Phúc, lúc về nhà thì mùi thịt nướng ám đầy người, tay còn xách mấy xiên thịt nướng to bự, tiêu cơm chẳng thành công, bụng lại còn no hơn cả lúc vừa ăn lẩu xong.

Bạch Bất Ngữ đương nhiên không thể phạt cô em chồng đã hai mươi mấy tuổi nhà mình. Vậy nên cô để Hạ Trúc Khanh và Hạ Hiểu Cúc "nói chuyện" tử tế về vấn đề ăn uống lành mạnh.

Hai anh em ngồi đối mặt nhau dưới gốc hòe, Hạ Trúc Khanh không nói một lời, cứ thế ngồi thẳng lưng nhìn em gái mình. Nửa tiếng sau, Hạ Hiểu Cúc đã giơ tay đầu hàng, nước mắt nước mũi tèm lem sám hối về lối ăn uống không lành mạnh của mình, thuận tiện nhân danh món khoai tây chiên vị dưa chuột thề độc sẽ không bao giờ dắt Hạ Kỳ đi ăn thịt nướng chợ đêm nữa.

Sau khi Hạ Kỳ uống viên thuốc tiêu thực, cậu bé liền dựa vào giường đợi mẹ xoa bụng nhỏ, hai mẹ con vật lộn đến nửa đêm, Hạ Kỳ mới rên ư ử nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Xác định con trai cưng đã ngủ say, Bạch Bất Ngữ mới thở phào nhẹ nhõm, vừa xoay người đã được một vòng tay ấm áp khác ôm lấy từ phía sau.

Hạ Trúc Khanh đặt cuốn kỳ phổ trong tay xuống, tiện tay tắt đèn, ghé vào tai Bạch Bất Ngữ khẽ nói một câu: “Phòng nhỏ bên cạnh dọn xong rồi chứ?”

“Ừm.” Bạch Bất Ngữ sớm đã buồn ngủ rũ rượi, theo phản xạ rúc sâu hơn vào lòng ngài Hạ: “Mai cho Hạ Kỳ chuyển qua đó ngủ.”

ngài Hạ gật đầu đầy mãn nguyện, ôm lấy người vợ nhỏ nhắn trong lòng chìm vào giấc ngủ.

“Ngon quá…” Cậu nhóc Hạ Kỳ vẫn còn chép miệng nói mê, hoàn toàn không biết mình sắp bị bố mẹ ruột "trục xuất" ra khỏi phòng.

Sáng sớm hôm sau, kết quả của việc vật lộn đến nửa đêm hôm qua, Bạch Bất Ngữ và cậu nhóc Hạ Kỳ đúng như dự đoán -  ngủ nướng. Tuy Hạ Trúc Khanh dậy sớm, nhưng anh nghĩ để hai mẹ con ngủ thêm một lát, liền một mình khoác áo dài ra sân bày kỳ phổ, sau đó hoàn toàn quên mất thời gian.

Đến khi Bạch Bất Ngữ trông chả khác gì đang ôm một con búp bê lớn, bế cậu nhóc vội vàng mặc quần áo xong xuôi nhưng vẫn còn chưa tỉnh ngủ từ trong phòng ra thì đã là tám giờ sáng. Cô chưa rửa mặt thay đồ, vừa ngáp vừa nhét thẳng cậu nhóc Hạ Kỳ vào lòng bố nó.

“Khanh Khanh, em đi thay đồ, anh đưa Hạ Kỳ đi rửa mặt đánh răng nhé, bữa sáng em cho nó ăn rồi.” Bạch Bất Ngữ mắt nhắm mắt mở chuẩn bị quay người về phòng.

Hạ Trúc Khanh buông quân cờ đang cầm trên tay xuống, nhìn cậu con trai vẫn đang ngủ say sưa trong lòng, đoạn nói với Bạch Bất Ngữ đang quay về phòng: “Anh đưa con đến trường.”

“Ừm, vậy em ngủ thêm lát nữa rồi dậy nấu cháo. Anh đưa con xong thì về thẳng nhà, đừng làm hàng xóm láng giềng sợ.” Tuy Bạch Bất Ngữ buồn ngủ, nhưng cô cũng biết mấy bà mấy cô xung quanh không thường thấy ngài Hạ ra ngoài, lần này đột nhiên thấy người sống chắc phải hết hồn.

Bạch Bất Ngữ tiện thể liếc nhìn điện thoại của mình, phát hiện con ma vô danh kia bị phong ấn vào điện thoại xong thì im bặt, không phản kháng cũng không cầu xin, chẳng biết định làm gì.

Mà sau khi Hạ cửu đẳng bế cậu nhóc vào nhà vệ sinh, bước đầu tiên là lấy khăn ấm áp lau mặt cậu nhóc, khiến Hạ Kỳ dù ngủ thế nào cũng không đủ giấc đành phải miễn cưỡng tỉnh lại. Đôi mắt đen láy của cậu bé nhìn chằm chằm vào gương, thấy bố ruột mình đang nhét chiếc bàn chải đánh răng lông mềm hình hoạt hình bôi sẵn kem vào miệng mình.

“Tự đánh răng đi.” ngài Hạ đặt đôi chân ngắn cũn của cậu nhóc lên một cái ghế cao, để Hạ Kỳ có thể với tới bồn rửa mặt.

“Con bít mà, bố ghéc con.” Cậu nhóc Hạ Kỳ vừa ngoan ngoãn đánh răng, vừa lúng búng phàn nàn: “Chắc chắn là ghen tị con ai cũng thương cũng yêu lại còn đáng iu.”

“…”

“Ghen tị con có thiên phú cờ vây giỏi hơn bố.”

“…”

“Còn ghen tị mẹ thích cục cưng đáng iu như con hơn.”

“Ừ.” ngài Hạ cuối cùng cũng đáp một tiếng, lau miệng cho cậu nhóc phiền phức, không thèm chải đầu cho cục cưng đáng yêu đã dắt cậu ra ngoài.

Xác định tên nhóc láu cá đã ngồi vững trên yên sau xe đạp, Hạ cửu đẳng liền cưỡi chiếc xe đạp nữ màu hồng mới mua của Bạch Bất Ngữ rời khỏi căn tứ hợp viện. Giữa những ánh mắt như gặp ma của hàng xóm láng giềng, anh ung dung đi về phía trường học.

“Trời ạ? Đó không phải là cậu ba nhà họ Hạ sao? Sao cậu ta… sao lại ra ngoài thế?”

   

Thực hiện: Clitus x T Y T

“Lại còn đưa con đi học nữa? Mặt trời mọc đằng tây à?”

“Đưa con đi học đưa con tan trường thì có gì lạ? Thằng ba nhà họ Hạ đến công việc đàng hoàng còn chẳng có, cuối cùng chẳng phải vợ nó khổ à?”

“Tôi nghe nói cậu ba nhà họ Hạ chơi cờ kiếm được khối tiền đấy.”

“Nói bậy nói bạ, chơi cờ sao mà kiếm tiền được?!”

“Nói xem một chàng trai đẹp thế kia, sao ngày nào cũng chỉ biết ăn không ngồi rồi thế nhỉ?”

“…”

Vô số tiếng xì xào bàn tán lướt qua tai Hạ Trúc Khanh, nhưng Hạ cửu đẳng dường như chẳng nghe thấy gì, vẫn vững vàng đạp xe đi thẳng.

Hạ Kỳ đã muộn học đúng nửa tiếng, nhưng Hạ Trúc Khanh chẳng có vẻ gì là vội vàng cả. Mà cậu nhóc gục trên lưng anh ngủ thiếp đi lần nữa đương nhiên không sốt ruột chút nào.

Lúc hai bố con một lớn một nhỏ đến cổng trường, cánh cổng sắt đã đóng chặt, tất cả học sinh đều tập trung ở sân thể dục, tiếng quốc ca vang lên trong không khí trang nghiêm.

Không cần ai nhắc nhở, Hạ cửu đẳng và cậu nhóc Hạ Kỳ cứ thế hướng mặt về phía sân thể dục, lặng lẽ đứng ở cổng trường, đợi tiếng nhạc kết thúc mà vẫn chưa hoàn hồn.

“Trời ạ! Cái chỗ quái quỷ gì thế này!”

Có giọng nữ hờn dỗi vang lên phía sau hai bố con nhà họ Hạ. Người phụ nữ kéo chiếc vali màu đỏ đi tới từ đầu kia của con phố, vì giẫm phải viên đá bên đường mà loạng choạng đôi chút, gãy mất cái gót giày cao đến mười lăm phân, chửi thề một tiếng rồi tập tễnh đi về phía cổng trường tiểu học của Phố Hạnh Phúc.

Người phụ nữ đó mặc chiếc váy dài bó sát màu đỏ, tuy không hở hang như lễ phục, nhưng lại phô bày trọn vẹn vóc dáng lồi trước lõm sau. Chưa kể mái tóc uốn lượn sóng được búi lên và lớp trang điểm tinh tế, người quen chỉ cần nhìn kỹ là có thể nhận ra trợ lý thân cận của ông chủ Lệ ở Định Giang – Hồng Y.

“Đã vậy còn phải sắp xếp một thân phận không bị người khác nghi ngờ nữa chứ. Thật không biết chúng ta đang làm ma hay làm giặc nữa.” Mới sáng sớm, Hồng Y đã đáp máy bay từ Định Giang đến Vân Hà. Cô ta chẳng tìm chỗ ở, mà nghe thẳng theo lời ông chủ đến địa điểm làm việc đã được sắp xếp sẵn. Nào ngờ, con phố Hạnh Phúc này càng đi càng hẻo lánh, đến cái trung tâm thương mại cũng chẳng thấy đâu.

Trước khi đến, Hồng Y đã nghe nói có cảnh sát đang điều tra Quỷ xá Vân Hà – tức là quán trà kia, nên biết mình hành động không thể quá lộ liễu. Thế nhưng, cô ta vẫn không nhịn được mà phàn nàn về cái nơi khỉ ho cò gáy Phố Hạnh Phúc này.

“Cũng không biết chuyến công tác chết tiệt này của bà đây kéo dài bao lâu nữa. Tới lúc về, không chừng bên cạnh ông chủ lại có biết bao con tiện nhân bâu vào rồi!” Hồng Y hậm hực liếc nhìn gót giày bị gãy của mình, miệng vẫn không ngừng ca cẩm: “Từ đầu phố đi đến đây, đến một thằng đàn ông xun xoe cũng chẳng có, toàn một lũ già nhìn chằm chằm với ánh mắt dê xồm. Vừa không có diễm phúc vừa chẳng có cuộc gặp gỡ nào! Ông chủ, chiêu này của ngài cũng quá độc ác rồi!”

   

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Hồng Y ngẩng đầu lên với ánh mắt hung dữ, trông thấy Hạ Trúc Khanh và Hạ Kỳ đứng ở cổng trường quay người lại. Đứa nhỏ dụi mắt kêu buồn ngủ, mà đứa lớn thì đứng ngược gió, tư thế xuất chúng, ôn nhuận như ngọc lạnh.

Trong khoảnh khắc đấy, đuôi mắt Hồng Y ánh lên vẻ quyến rũ, khóe môi cong lên nụ cười, vẻ phàn nàn và sầu khổ ban nãy lập tức biến mất. Cô ta vừa liếm môi vừa đi về phía Hạ Trúc Khanh.

“Không ngờ ở cái nơi khỉ ho cò gáy này lại có một món ‘đại bổ’ thế này.” Hồng Y cũng xem như là lệ quỷ trăm năm, hiển nhiên có thể nhìn ra Hạ Trúc Khanh có bát tự thiên âm. Nói không chừng người này còn là bảo bối bát tự thuần âm nữa. Thế nên lúc nhìn sang Hạ Kỳ đứng bên cạnh, cô ta có chút không vui: “Chỉ tiếc là người đã có vợ, ra tay sẽ phiền phức hơn.”

Đàn ông bát tự mang âm đối với mọi ma nữ đều là vật đại bổ. Chỉ tiếc quá trình “bồi bổ” với ma nữ lại không dễ dàng như vậy. Nói đơn giản, nếu ma nữ muốn tìm đàn ông để “bồi bổ”, nhưng người đàn ông đó không đồng ý, vậy thì cho dù dùng mọi thủ đoạn cứng rắn rồi thành công, ma nữ đó cũng không nhận được bất kỳ chút lợi ích nào.

Đây cũng là lý do tại sao cô Hạ Bạch Bất Ngữ đi trên đường còn nguy hiểm hơn cả Hạ Trúc Khanh. Bởi lẽ, ý định đầu tiên của những ma nữ kia chính là nhập vào người Bạch Bất Ngữ để tìm ngài Hạ “bồi bổ”.

Ngay cả Hồng Y trước mắt cũng không phải ngoại lệ.

Vì vậy, Hồng Y không trực tiếp đến bắt chuyện với Hạ Trúc Khanh. Chẳng qua, lúc cô ta đi ngang có liếc mắt đưa tình với ngài Hạ, sau đó uốn éo người đi đến phòng bảo vệ của trường. Giọng điệu quyến rũ nói với bác bảo vệ trong phòng trực: “Anh ơi, em là giáo viên dạy thay được trường mời đến. Dạy thay cho cô Lý tối qua phải nhập viện ạ.” ( app truyện T Y T )

“Là, là cô… cô Lý dạy Ngữ văn lớp một?” Bác bảo vệ nhìn Hồng Y, mắt không chỉ nhìn thẳng đờ, mà nói năng cũng lắp bắp.

“Vâng ạ, em đến dạy thay cho cô ấy.” Hồng Y cười nói: “Hình như tối qua cô ấy không biết tại sao lại tự nhảy lầu đúng không ạ?”

“Đúng, đúng, lạ lắm.” Bác bảo vệ dường như quên hẳn lệnh cấm của hiệu trưởng, nhìn nụ cười của Hồng Y liền tuôn hết mọi chuyện: “Tháng sau là cô Lý cưới rồi, hôm qua tan làm còn đăng ảnh cưới lên mạng xã hội nữa. Ai ngờ nửa đêm lại nhảy từ tầng bốn xuống, cứ như bị trúng tà vậy.”

“Đáng sợ thế ạ?” Hồng Y cố tình lộ vẻ sợ hãi: “Cô Lý không sao chứ ạ?”

“Không sao, nghe nói gặp may, chỉ… chỉ bị thương thôi.” Bảo vệ tự dưng ôm lấy ngực mình, rồi cười nịnh nọt nói: “Vậy cô giáo vào trước nhé?”

“Làm phiền anh rồi.” Hồng Y lại nở nụ cười rạng rỡ: “Em họ Tiết, Tiết Hồng Y, sau này sẽ là giáo viên Ngữ văn lớp 1A3 ạ.”

“Đúng là cái tên hay… hay quá!” Bảo vệ vội vàng chạy ra khỏi phòng trực mở cửa cho Tiết Hồng Y: “Cứ như bước ra từ phim cổ trang vậy.”

“Chắc tại người đặt tên cho em là đồ cổ lỗ sĩ thôi.” Tiết Hồng Y nói xong, lại cười vẫy tay với hai bố con đang đứng ngoài cổng trường: “Bạn nhỏ bên kia cũng vào đi?”

“Bố ơi, con không muốn đi học.” Hạ Kỳ vội vàng kéo ống quần của bố bên cạnh, ngẩng đầu lí nhí cầu xin: “Con học lớp ba mà. Cô giáo mới này trông như hồ ly tinh ấy, có khi nào thấy con đáng yêu quá nên ăn thịt con không ạ?”

“…” Hạ Trúc Khanh vỗ vỗ đầu tên nhóc láu cá, cúi người đẩy nhẹ một cái liền đẩy cậu nhóc đến trước mặt Tiết Hồng Y, khẽ gật đầu nói: “Làm phiền cô rồi.”

Nói xong liền phủi tay, dắt chiếc xe đạp dựa ở góc tường, bỏ đi.

“Khốn nạn!” Cậu nhóc Hạ Kỳ nghiến cái răng mới thay, thề rằng tối nay nhất định phải bắt mẹ đuổi bố sang phòng nhỏ bên cạnh ngủ, rồi mình sẽ ôm mẹ ngủ ngon lành!

Tác giả có lời muốn nói:

Bé cưng Hạ: Quân khốn nạn!

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play