“Ngay cả bốn người kia cũng biến mất rồi.”
Trong toa tàu điện ngầm dừng trước mặt Bạch Bất Ngữ, ma nữ Chu Dao toàn thân máu me đang cố gắng tạo dáng, nhưng khán giả duy nhất trong nhà ga vắng lặng đêm khuya lại hoàn toàn thờ ơ. Sau khi đeo lại cặp kính đã lau sạch, cô thản nhiên liếc nhìn con ma nữ rồi bắt đầu quan sát xung quanh.
Nhà ga trông có vẻ sạch sẽ, ngoài ánh đèn hơi tối ra, các thiết bị khác như bảng điện tử và màn hình lớn đều hoạt động tốt, hiển thị ngày tháng, thời tiết và thời gian tàu đến tiếp theo, màn hình lớn còn chiếu quảng cáo của người nổi tiếng thường thấy gần đây.
Nhưng dù vậy, xung quanh vẫn lặng thinh không một tiếng động nào.
Nơi này quá yên tĩnh và trống trải, ngoài Bạch Bất Ngữ ra, chỉ còn một ma nữ Chu Dao cách cô một cánh cửa tàu điện ngầm. Ở đây không có xe đạp, không có bốn sinh viên kia, cũng không có những cảnh sát đáng lẽ phải canh giữ ở quán trà.
Qua hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ tàu, có thể thấy bóng dáng cô đơn của Bạch Bất Ngữ, tương phản một cách kỳ lạ với màn hình quảng cáo không tiếng động nhưng náo nhiệt bên cạnh.
Hơn nữa, Bạch Bất Ngữ nhanh chóng phát hiện ra…
Nhà ga tàu điện ngầm này không phải ảo ảnh, mà thật sự có tồn tại!
Trên bảng tên nhà ga viết một địa danh xa lạ – Ga Học Viện Lan Thành, trông giống như một địa điểm có thật, nhưng chắc chắn không nằm trong địa phận thành phố Vân Hà.
Bạch Bất Ngữ nhìn chằm chằm tên ga trên bảng điện tử một lúc. Cô luôn cảm thấy mình từng nghe qua cái tên Học Viện Lan Thành này ở đâu đó, hình như liên quan đến một sự kiện linh dị khá nổi tiếng.
Do đặc thù “nghề nghiệp” trước đây, Bạch Bất Ngữ biết trên thế giới này tồn tại đủ loại địa điểm linh dị. Những nơi này bị bỏ hoang do đủ loại sự kiện kinh hoàng, và cũng vì đủ loại sự kiện kinh hoàng mà không thể bị phá bỏ, cuối cùng trở thành nơi người sống không nên bén mảng tới.
Tuy nhiên, những địa điểm linh dị này lại là mái nhà tốt nhất cho lũ ác quỷ và ma quỷ, quỷ khí tràn ngập nơi đây cũng là thức ăn và dưỡng chất tốt cho tà ma.
Cái “Ga Học Viện Lan Thành” này có lẽ cũng là một trong số đó.
Sau khi lấy điện thoại từ túi quần short bò ra, Bạch Bất Ngữ định tìm kiếm thông tin liên quan đến “Ga Học Viện Lan Thành” này, nhưng phát hiện điện thoại không còn một vạch sóng nào, thậm chí báo ngoài vùng phủ sóng.
Nhưng mà… đây cũng xem như là “thiết lập” bình thường của các địa điểm linh dị rồi.
Bạch Bất Ngữ tiện thể liếc nhìn giờ trên điện thoại, phát hiện đã gần đến giờ ăn tối thường lệ của cả nhà, tinh thần cô lập tức phấn chấn hẳn lên, cảm giác thong dong tự tại lúc nãy biến mất.
“Một lớn một nhỏ hễ đụng vào bàn cờ là quên ăn quên ngủ, trong phòng cô em chồng thì đầy đồ ăn vặt…” Bạch Bất Ngữ tính toán tình hình hiện tại của từng người trong nhà, tay phải đã đặt lên gọng kính, mắt híp lại nhìn về phía cửa tàu điện ngầm trước mặt.
Không một ai trong nhà họ Hạ biết thân phận của Bạch Bất Ngữ, một là vì cô che giấu rất giỏi, hai là vì mấy năm ở nhà họ Hạ này cô sống rất vui vẻ, gần như quên mất cả thân phận của mình.
Nhưng không thể vì tình hình trước mắt mà làm lỡ bữa tối được!
Sau khi suy nghĩ xong, Bạch Bất Ngữ đứng yên tại chỗ, nhìn lên bầu trời phía trên nhà ga nói: “Tuy không biết ngươi dụ dỗ đám người kia vào đây làm gì, nhưng lần này ngươi đã chọn trúng ta, có thủ đoạn gì thì cứ tung hết ra xem nào?”
… Bầu trời im lặng một lúc.
Mặc dù ma nữ Chu Dao đang đứng ngay trước mặt Bạch Bất Ngữ, nhưng cô biết rõ nó cùng lắm chỉ là một con tốt bị sai khiến, thứ thực sự kiểm soát quán trà và đám sinh viên kia vẫn luôn ẩn mình kỹ lưỡng trong bóng tối, quan sát tất cả.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Lời tuyên bố của Bạch Bất Ngữ vừa dứt không lâu, ánh đèn vốn đã mờ ảo của nhà ga không người này đột nhiên nhấp nháy điên cuồng, cửa tàu điện ngầm trước mặt tức thì mở toang, ma nữ Chu Dao trong tàu lóe lên một cái đã xuất hiện ngay trước mặt Bạch Bất Ngữ!
“Cứu tôi với!!!!!!!!!!!”
Tiếng hét khàn đặc của ma nữ tra tấn màng nhĩ Bạch Bất Ngữ. Con ma đột ngột ngẩng đầu lên, hoàn toàn không có mắt, máu tươi không ngừng chảy ra từ hai hốc mắt đen ngòm, lao về phía Bạch Bất Ngữ với bộ dạng kinh khủng và dữ tợn nhất.
Cùng lúc đó, nhiệt độ trong nhà ga lại lần nữa giảm mạnh, không phải vì xung quanh lạnh đi, mà vì lượng quỷ khí trong nhà ga tăng vọt!
Ma thì có quỷ khí.
Quỷ khí càng mạnh, ma càng mạnh!
Cặp kính trên sống mũi Bạch Bất Ngữ là một đạo cụ phong ấn quỷ khí vô cùng tiện lợi. Nếu cô tháo kính ra mà không chuẩn bị trước, quỷ khí thực sự thuộc về Bạch Bất Ngữ sẽ bùng phát.
Đương nhiên, so với luồng quỷ khí hỗn loạn trong nhà ga này, quỷ khí của Bạch Bất Ngữ có thể khống chế được, thậm chí dưới sự điều khiển của cô có thể ngưng tụ thành thực thể, giống như lúc ở trong hẻm lần trước nuốt chửng ác quỷ khác.
So với quỷ khí, thứ Bạch Bất Ngữ khó kiểm soát hơn là sát khí trong cơ thể cô. Đó là loại sức mạnh mà chỉ yêu ma cấp cao mới sở hữu, khó khống chế, dễ bạo động, không cẩn thận là có thể bị sát khí phản phệ. Mà sức mạnh của yêu ma càng lớn, sát khí cũng theo đó mạnh lên và càng khó kiểm soát hơn…
Đây cũng là một trong những lý do Bạch Bất Ngữ che giấu thân phận, làm một bà nội trợ bình thường.
“Thật đáng thương.” Bạch Bất Ngữ hoàn toàn không bị bộ dạng lúc này của ma nữ Chu Dao dọa sợ, ngược lại còn đưa tay lên vuốt ve gò má dính máu của Chu Dao đầy thương cảm: “Đứa trẻ xinh đẹp thế này.”
Móng tay dính máu đã kề sát Bạch Bất Ngữ, nhưng con ma nữ đang khóc thét trước mặt lại vì lời nói của cô mà dừng lại một chút. Đợi đến khi con ma cử động trở lại, Bạch Bất Ngữ trước mặt đã đưa tay trái tháo cặp kính gọng to trên sống mũi xuống.
Lần này, Bạch Bất Ngữ không khống chế quỷ khí của mình, mà vươn vai một cái, để luồng quỷ khí vẫn luôn bị đè nén trong cơ thể mặc sức bùng phát trong nhà ga linh dị không người sống này.
Đôi mắt đen láy trở nên đỏ như máu, đôi môi vốn nhạt màu cũng nhuốm một màu đỏ thắm, mái tóc đen dài tung bay theo quỷ khí, một nụ cười phóng khoáng ẩn chứa sát khí cũng hiện lên trên mặt Bạch Bất Ngữ.
Cả trên cánh tay và đôi chân lộ ra ngoài của Bạch Bất Ngữ, trong thoáng chốc cũng hiện lên những đóa hoa màu máu.
Rõ ràng vẫn là ngũ quan đó, trang phục đó, nhưng Bạch Bất Ngữ sau khi tháo kính lại như một quỷ thần trở về từ địa ngục. Ngoại trừ khí thế kinh người ra, dường như vóc dáng của cô cũng trở nên cao ráo hơn một chút.
Nhưng mà… nếu so sánh với bảng điện tử bên cạnh Bạch Bất Ngữ, sẽ phát hiện chiều cao của cô không thay đổi, chỉ là sự chuyển biến khí chất quanh người dễ khiến người ta sinh ra ảo giác mà thôi.
Quỷ khí của Bạch Bất Ngữ va chạm với quỷ khí trong nhà ga, giống như nước nóng… không, là dung nham nóng chảy đổ vào nước lạnh, quỷ khí của nhà ga hoàn toàn lụi bại!
Quỷ khí quá mức mạnh mẽ khi được giải phóng hoàn toàn giống như những lưỡi đao gió màu đen cắt xé mọi thứ xung quanh.
“A a a a!”
Ma nữ bị nhấn chìm hoàn toàn trong quỷ khí của Bạch Bất Ngữ, bị vô số quỷ khí cắt xé va đập, không những không thể tiếp cận Bạch Bất Ngữ lần nữa, mà ngay cả thân thể vốn khá ngưng tụ cũng bắt đầu trở nên trong suốt, mờ ảo.
Thứ bị quỷ khí của Bạch Bất Ngữ xé toạc không chỉ có ma nữ Chu Dao trước mặt, mà ngay cả nhà ga tàu điện ngầm không người trông có vẻ sạch sẽ gọn gàng này cũng lộ ra bộ mặt thật dưới sự xâm thực của quỷ khí.
Quỷ khí của Bạch Bất Ngữ phản khách thành chủ, ép toàn bộ quỷ khí vốn dùng để ngụy trang trong nhà ga lùi về góc tường, vì vậy cô dễ dàng lột bỏ lớp ngụy trang của nhà ga này.
Bầu trời đen kịt cuối cùng cũng trở lại thành hoàng hôn ráng đỏ đầy trời, mà ngọn gió chiều mát mẻ hơn so với ban ngày thổi tung mái tóc dài của Bạch Bất Ngữ, cũng tăng thêm một phần cảm giác chân thực cho nhà ga.
Tất cả đèn đóm đều tắt ngấm, ánh sáng thật sự của hoàng hôn đủ để Bạch Bất Ngữ nhìn rõ bộ dạng thực sự của nhà ga này. Bảng điện tử và biển quảng cáo trong nhà ga tức thì đen thui, thậm chí trên màn hình điện tử có thêm vài lỗ thủng do bị đập phá, ngoài ra còn có vài mạng nhện giăng đầy ở đó. Rất rõ ràng, nơi này đã lâu không được sửa chữa.
Những bức tường nhà ga vốn trắng tinh sạch sẽ tức thì trở nên loang lổ, đổ nát, vài tấm áp phích lớn đã bong ra khỏi tường, vương vãi trên mặt đất, bị gió chiều thổi kêu sột soạt.
Mặt đất sạch sẽ giờ đây dính đầy bụi bặm. Trong góc có xác của vài con chuột và động vật nhỏ. Trên mặt đất với những bức tường thấp còn có vài vết màu đỏ sẫm không rõ nguồn gốc. Tất thảy đều khiến người ta khó mà tưởng tượng được nơi này đã từng xảy ra chuyện gì.
Chưa kể, con đường ray phía trước…
Bạch Bất Ngữ cố ý đi lên mấy bước, gió chiều mát rượi thổi hiu hiu, dưới ánh ráng đỏ, trên đường ray không hề có dấu vết của tàu điện ngầm, vô số cỏ dại cao đến nửa người che phủ đường ray, đung đưa theo gió chiều.
“Hóa ra là một ga tàu điện ngầm bỏ hoang nhiều năm.” Bạch Bất Ngữ khẽ lẩm bẩm, quay người lại liền thấy một bóng hình mờ ảo, bán trong suốt đang co ro trong góc nhà ga.
Chính là ma nữ Chu Dao lúc trước bị quỷ khí của Bạch Bất Ngữ thổi đến gần như hồn phi phách tán.
Khuôn mặt Bạch Bất Ngữ thoáng chút kỳ quặc nhìn về phía con ma nữ trong góc. Vì mới chết được một tuần, thực lực của ma nữ Chu Dao yếu đến đáng thương, cũng chỉ đối phó được với người thường không có sức phản kháng.
Nhưng chính con ma nữ đang ở bên bờ vực hồn phi phách tán này, lại đang cố gắng nuốt chửng quỷ khí của Bạch Bất Ngữ!
Ý chí cầu sinh mạnh mẽ đến mức nào đây?!
Chu Dao căn bản không thể chịu đựng được quỷ khí của Bạch Bất Ngữ. Ngay khi cô ấy vừa nuốt một tia quỷ khí, cả người chẳng khác gì bị căng phồng đến mức nứt toạc. Nhưng không lâu sau khi hấp thụ, con ma nữ này lại dựa vào nghị lực khiến Bạch Bất Ngữ phải nhìn bằng con mắt khác mà nhìn chằm chằm, và ma nữ ấy lại lần nữa nuốt lấy một tia quỷ khí… ( app truyện T Y T )
Trong sự dày vò lặp đi lặp lại này, ma nữ Chu Dao vốn nên sớm tan thành tro bụi lại kiên cường chống đỡ đến tận bây giờ, thân thể bán trong suốt dần dần ngưng tụ thành hình thành dạng.
Đây là lần đầu tiên Bạch Bất Ngữ nhìn thấy một con ma nhãi nhép dám coi quỷ khí của cô là đồ bổ.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
“Ngươi muốn sống sót.” Bạch Bất Ngữ đeo kính lại, quỷ khí xung quanh tức thì biến mất. Mà mất đi nguồn bổ sung, ma nữ Chu Dao cũng không còn bị quỷ khí tấn công, thân thể bán trong suốt bắt đầu nhanh chóng hồi phục lại dáng vẻ ngưng tụ ban đầu.
Ma nữ Chu Dao co rúm trong góc, không nói gì cả.
“Nếu là năm trăm năm trước, nói không chừng ta sẽ có hứng thú bồi dưỡng một hạt giống tốt như ngươi.” Bạch Bất Ngữ ngồi xổm xuống, dùng ngón tay lướt qua gò má ma nữ, vẻ mặt dường như có chút tiếc nuối: “Ý chí cầu sinh mãnh liệt làm sao, oán khí nồng đậm làm sao, hận ý ngọt ngào làm sao, không làm ác quỷ thật là đáng tiếc.”
Phải nói rằng… thân là một bà nội trợ bình thường, bây giờ Bạch Bất Ngữ trông có hơi bung lụa.
“Nếu hôm nay người bị kéo vào ga tàu điện ngầm là bốn người bạn kia của ngươi, có lẽ mười ngày nửa tháng cũng không ai phát hiện ra thi thể của họ.” Bạch Bất Ngữ đứng dậy, liếc nhìn xung quanh cỏ dại um tùm rồi mới cúi đầu nhìn ma nữ: “Còn ngươi? Thi thể của ngươi ở đâu?”
“A a a a a a…!”
Khi ma nữ Chu Dao nghe thấy hai chữ “thi thể”, cô ấy lại lần nữa hét lên tiếng kêu chói tai như móng tay cào trên kính. Đồng thời, máu và nước mắt đáng sợ chảy xuống từ hai mắt, máu tươi cứ chảy dọc theo chiếc váy dài màu trắng, giây tiếp theo liền đột ngột biến thành một vũng máu, thấm vào góc tường biến mất không thấy đâu.
“Năng lực mới à?” Bạch Bất Ngữ kinh ngạc nhìn vũng máu từ từ biến mất: “Chỉ nuốt chửng một ít quỷ khí như vậy mà đã nắm giữ được năng lực mới?”
Bạch Bất Ngữ, người đã nghỉ hưu tròn bảy năm, lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác “vui mừng khi thấy nhân tài”.
“Rè…”
Không lâu sau khi Chu Dao biến mất, một tiếng rè rè kỳ quái của dòng điện thu hút sự chú ý của Bạch Bất Ngữ. Cô ngẩng đầu lên liền thấy màn hình quảng cáo vốn đổ nát đầy lỗ thủng kia đột nhiên sáng lên.
Từng dòng chữ màu đỏ máu hiện lên trên nền đen…
[Ngươi rốt cuộc là gì?]
[Gia nhập với chúng ta đi.]
“Đây cũng là câu ta muốn hỏi.” Bạch Bất Ngữ liếc nhìn giờ trên điện thoại, cảm thấy sát khí trong cơ thể mình sắp không kiểm soát nổi rồi.
Mà trên màn hình quảng cáo cũng xuất hiện dòng chữ máu mới…
[Chúng ta biết, Quỷ Vương đã chết.]
[Gia nhập chúng ta, phò trợ Quỷ Vương mới, có thể cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn.]
Rầm!
Bà Bạch Bất Ngữ với vóc người nhỏ nhắn mảnh mai, trực tiếp đấm nát màn hình trước mặt!
Khoảnh khắc đó, cô Hạ trẻ tuổi nghiến răng nghiến lợi, lộ ra ánh mắt đáng sợ như quỷ sát…
Mày mới “chết” ấy!
Thằng khốn nào tung tin đồn nhảm!
Muốn soán vị là chuyện lớn đáng được khuyến khích, nhưng ứng cử viên Quỷ Vương bây giờ cũng quá không tôn trọng tiền bối đã nghỉ hưu rồi!