Đây là một phó bản thuộc thể loại có quy tắc vô cùng kỳ quái, bởi tính đến thời điểm hiện tại không có một quy tắc nào có đủ sức ràng buộc cả, giống như đang xác nhận cách chơi của Tô Dao Linh kể từ lúc bắt đầu phó bản Tuyến Tàu Điện Ngầm Số 7…
Quy tắc sinh ra chính là để phá vỡ.
Quy định trong làng rất ít. Điều thứ nhất, không được tự tiện động vào đồ vật trong làng, không được tự tiện vào nhà của người khác. Không chỉ có Tô Dao Linh mà Thẩm Diệc cũng không để điều khoản này vào mắt.
Hai người đã sắp bới tung toàn bộ án mạng nguy hiểm, thi thể và bí mật trong ngôi làng này lên rồi.
Quy định này cũng là do Trần Hữu Phát đặt ra để che giấu tội ác của cái làng này, cũng giống như điều thứ hai trong quy định: Sau nửa đêm, bất kể nghe thấy âm thanh gì cũng không được phép ra ngoài.
Đây là yêu cầu bọn họ đừng xen vào việc của người khác.
Điều thứ ba, không được nhìn cô dâu. Điều thứ tư, không được nói chuyện và chạm vào cáo, nếu nhìn thấy cáo phải thông báo ngay cho trưởng thôn biết.
Điều thứ tư thì vẫn có thể hiểu được. Cáo ở trong thôn đã bị đắp nặn thành biểu tượng của tai họa, cũng đại diện cho nguy hiểm và cái chết, tất nhiên phải có cảm giác nghi thức một chút. Quy định này đã khắc sâu nỗi sợ hãi của dân làng đối với cáo, thậm chí không người nào trong làng dám nói ra từ này.
Không cho dân làng tiếp xúc với cáo cũng là để đắp nặn cảm giác thần bí của cáo.
Vậy mục đích Trần Hữu Phát đặt ra quy định không được nhìn cô dâu là gì chứ?
Là bởi vì mẹ của Trần Vân nhìn thấy bóng dáng cáo trên kiệu cưới của con gái khi đi lấy chồng nên mới nổi điên giết người, cộng thêm lời đồn về việc cáo chuyên giết "cô dâu", cho nên quy định này cũng là ông ta cố ý bịa đặt sao?
Đáp án ở ngay trước mắt.
Muốn biết rõ vì sao lại không được nhìn cô dâu thì cách trực tiếp nhất chính là…
Tự nhìn cô dâu là được.
Giờ phút này, 777 vừa còn quát lên vài tiếng giống như xác chết sống dậy lại quay về trạng thái im hơi lặng tiếng, không có một chút động tĩnh nào.
Bức tượng cáo vốn được đặt trên bàn thờ đã bị đổi, thứ chiếm chỗ của nó chính là một vật khác mặc đồ cưới tương tự. Nó "ngồi" trước mặt cô bằng tư thế vặn vẹo quái dị, lưng còng xuống.
Chỉ cần cô ngước mắt nhìn lên một chút là có thể trông thấy đầu của nó.
Mặc dù xung quanh vô cùng tối tăm, cô cũng chỉ có thể thấy được hình dáng của cái đầu.
Nên nhìn hay không nhìn đây?
Không có manh mối gì, toàn lựa chọn bằng trực giác.
Cô nên ngẩng đầu nhìn hay lập tức quay lại, rời khỏi từ đường ngay bây giờ, ngoan ngoãn chờ đám cưới kết thúc, thoát khỏi phó bản?
Nếu bây giờ nhìn, có lẽ thực sự sẽ xảy ra chuyện, nhưng nếu không nhìn, trực giác của cô mách bảo rằng mình sẽ mãi mãi bỏ lỡ chân tướng, bỏ qua bí mật cuối cùng của phó bản này.
Cho nên, cô ngẩng đầu.
Cứ như vậy, chỉ bằng thời gian một cái chớp mắt, trong không gian chật hẹp, xung quanh tối om, cô "nhìn thấy" thứ trước mắt.
Không phải dùng thị giác, nó giống như nhìn từ một chiều không gian khác vậy. Cái "nhìn" này không liên quan gì đến khung cảnh ánh sáng mập mờ tăm tối xung quanh.
Cô "nhìn thấy" rất rõ, thứ đang ngồi trên bàn thờ cao khoảng nửa người kia chính là cô dâu.
Một nữ sinh trẻ tuổi nhìn qua khoảng ngoài hai mươi, đầu cúi gằm, đường nét gương mặt giống Triệu Lục Tử mấy phần, có lẽ chính là Triệu Tiểu Hồi. Trên mặt cô ta tô son trát phấn nhưng sắc mặt lại không có chút sức sống nào, giống hệt những người giấy bên ngoài, nhưng lớp "trang điểm" cứng nhắc, không có dấu hiệu nào của sự sống.
Giờ phút này, khi người ta nhìn thoáng qua dáng dấp môi đỏ da trắng của cô ta lại cảm thấy lạnh thấu xương.
Bởi vì Tô Dao Linh đã phát hiện ra cô dâu bị đặt trên bệ trước mắt này đã chết từ lâu rồi.
Triệu Tiểu Hồi, là một cái xác.
Không được nhìn cô dâu, bất kể lúc nào cũng không được phép chạm vào cô dâu, nhìn cô dâu.
Là bởi vì sợ bọn họ phát hiện cô dâu đã chết từ lâu rồi.
Triệu Tiểu Hồi chết như thế nào, e rằng nhà họ Triệu là người rõ ràng nhất. Không ai biết được cô ta chết trong tay của bà Triệu hay là Triệu Lục Tử, nhưng vì để che giấu cái chết của Triệu Tiểu Hồi, bọn họ buộc Trần Hữu Phát phải đồng ý cuộc hôn nhân này, bởi chỉ có như vậy mới có thể đổ lỗi cái chết của người này lên người cô dâu cáo.
BOSS của phó bản này đúng là kiểu đáng giận nhất mà Tô Dao Linh từng gặp, chỗ nào cần thì chuyển đến chỗ đó.
Không chỉ có Tô Dao Linh mượn danh nghĩa của nó để hoành hành ngang ngược với đám dân làng, mà bản thân dân làng cũng cho rằng nó là một thứ dùng để miễn tội giết người.
Trước kia, khi Trần Hương mất tích, chính Triệu Lục Tử là người giúp bắt cô ấy về. Hơn nữa, sau khi Trần Vân gả đến nhà họ Triệu bị bọn họ ép chết, chắc nhà họ cũng biết tất cả những chuyện này đều không phải do quỷ quái làm.
Nếu nhà họ Triệu dùng chuyện này uy hiếp Trần Hữu Phát, để ông ta cũng giúp che giấu cái chết của người nhà bọn họ thì mọi chuyện đã thông suốt rồi.
Sở dĩ một người không sợ quỷ thần như Trần Hữu Phát lại cứ nằng nặc phải tổ chức đám cưới là vì có lẽ ông ta đã biết đây là một vở tuồng từ lâu. Không những vậy, ông ta còn phối hợp giấu kín tung tích của Triệu Tiểu Hồi, phái người canh chừng, không cho bất kỳ kẻ nào tiếp xúc với cô dâu.
Nhưng Tô Dao Linh biết, bọn họ làm vậy cũng không phải vì muốn trốn tránh sự trừng phạt nên mới kết bè kết phái diễn một vở tuồng như vậy. Dù sao cũng là vì lợi ích mà thôi.
Triệu Lục Tử muốn cưới vợ thì phải "bán em gái" trước, em gái không chịu, lại chết ngoài ý muốn. Nhưng đã nhận sính lễ rồi, nếu không tạo ra một cái cớ tai họa xui xẻo gì đó thì e rằng chỗ sính lễ kia sẽ bị người ta đòi về.
Mọi người trong làng rất mê tín. Chỗ tiền này không sạch sẽ, đám cưới bị những thứ này vấy bẩn, không những vậy, nhà họ Triệu và nhà họ Trần, thậm chí cả làng đều ngang ngược vô lý, cho nên bọn họ càng không dám yêu cầu gì.
Mà bây giờ, Trần Hữu Phát đã chết, Triệu Lục Tử cũng không phải mối uy hiếp gì.
Sự khác biệt duy nhất giữa nhiệm vụ và bọn họ chính là tên chuyên đâm sau lưng đồng đội, người có uy hiếp lớn nhất trong phó bản - Triệu Thác đó đã hoàn toàn chết rồi.
Tìm được thi thể của Triệu Tiểu Hồi rồi, sự việc cũng đã rõ ràng.
Dường như bọn họ đã an toàn.
Nhưng Tô Dao Linh không hề cảm thấy nguy hiểm của thế giới này đã được giải trừ tận gốc.
Tuy 777 thích nói nhảm nhưng bất cứ lời nào mà nó nói ra đều có nguyên nhân tất yếu.
Vì sao không được nhìn cô dâu?
Vì sao mối liên hệ của nó và Tô Dao Linh lại bị chặn?
Vì sao bức tượng lại xuất hiện dưới tầng hầm, còn thi thể của chính nó thì ngồi trên bàn thờ thần.
Ban đầu, khi bọn họ tới nơi này, Chu Triệt đã suýt đụng phải thứ gì đó, không biết có phải cáo hay không.
Nếu có cáo, vì sao bọn họ ở trong làng lâu như vậy mà chưa từng gặp.
Rốt cuộc bà Trương đã dẫn Thẩm Diệc đến chỗ nào?
Vẫn còn rất nhiều vấn đề.
Nếu như 777 nói không được nhìn cô dâu, tuy rằng không biết nó căn cứ vào điểm gì để phán đoán, nhưng chắc chắn có liên quan đến thế lực siêu nhiên ở nơi này. Mà thứ có thể ngăn chặn nó liên lạc với Cuốn Sách Điên Cuồng chắc chắn cũng là một thứ có năng lực mạnh mẽ nào đó.
Có lẽ âm thanh kỳ quái cực lớn trong khu rừng cũng có liên quan đến cáo. Hơn nữa, cáo của nơi này chắc chắn không phải cáo bình thường, hoặc là nó thông minh hơn nhiều, hoặc là nó cực kỳ khủng khiếp, nếu không nó dựa vào đâu để làm nhân vật chính của phó bản chứ.
Chu đạo trưởng từng chứng kiến người dân của cả một làng ở vùng này mất tích một cách ly kỳ chỉ trong một đêm vào mấy trăm năm trước trong cuốn sách cổ… Rốt cuộc đó có phải là một câu chuyện do người ta bịa ra hay không, hay lịch sử thực sự từng xảy ra trên mảnh đất tà ác này?
Nếu chuyện đó thực sự từng xảy ra, vậy mấy trăm năm trước, khi ánh trăng chiếu sáng mọi ngóc ngách trên mảnh đất này, chắc chắn một chuyện khủng khiếp nào đó mà chúng ta không thể tưởng tượng nổi đã từng xảy ra ở đây.
Trong khoảnh khắc những suy nghĩ này hiện lên trong đầu, thực ra thời gian ở thế giới thực chỉ vừa trôi qua vài giây. Khi Tô Dao Linh "thấy rõ" dáng vẻ của thi thể trước mắt, cô cảm nhận được bên tai chợt yên tĩnh lại, lặng ngắt như tờ.
Tuy trước đó cũng khá im ắng nhưng ít nhiều gì vẫn có chút âm thanh của tấm màn che lay động, người giấy sột soạt, tiếng cửa từ đường kêu cót két và tiếng hít thở của chính cô.
Nhưng hiện giờ, cô lại không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Trong khoảnh khắc đó, cô cảm nhận được một luồng sức mạnh khủng khiếp vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Quen thuộc, là bởi vì luồng sức mạnh đó đến từ một chiều không gian mạnh mẽ khác tương tự với thế giới tinh thần, đánh thẳng vào cảm xúc, linh hồn của cô! Nó có phần tương tự với đòn tấn công tinh thần mà cô từng trải qua trong phó bản Tuyến Tàu Điện Ngầm Số 7.
Xa lạ, là bởi vì luồng sức mạnh này hoàn toàn khác với "nó" từng đánh dấu cô trên tuyến tàu điện ngầm số 7, thực sự giống như cùng một loại ô nhiễm nhưng lại có "nguồn gốc" khác nhau.
Tuy nhiên trước khi luồng sức mạnh ở đây chạm đến được linh hồn cô thì có một đồ vật khác đã phản ứng trước!
Đầu tiên là chiếc vòng cổ màu bạc bộc phát uy lực áp chế vô tận. Nó mạnh mẽ ngăn cản giữa cô và luồng sức mạnh ô nhiễm kia, mang theo khí thế khủng bố tựa như cơn phẫn nộ của thần linh tối cao trong vũ trụ bao la khi bị vấy bẩn.
Ngay sau đó, một cục tròn nhỏ mũm mĩm lao ra từ trong cuốn sách đó, thở hổn hển, bắn như súng liên thanh…
"Tại sao lại có kẻ muốn cướp mẹ vậy hả!"
"Kẻ xấu đến rồi!"
"Đáng ghét, quá xấu xa, cái đồ trứng thối này!"
"Cái thứ xấu xa đó, sao nó dám làm ô nhiễm chúng ta chứ?"