"Đừng có hừ hừ nữa, chờ đám cưới xong xuôi thì chúng tôi đã đi rồi, anh kêu gì? Bây giờ anh còn kêu nữa thì cũng chẳng có lợi cho anh đâu." Ỷ Thiên Đồ Long đá anh ta một phát, bảo anh ta ngoan ngoãn chút, nhưng Triệu Lục Tử vẫn cố gắng đi về phía cửa phòng như trước.

Bởi vì tay chân anh ta bị trói chặt nên chỉ có thể nhúc nhích như con sâu, chuyển động vô cùng khó khăn.

Đột nhiên, cửa chính của ngôi nhà vẫn luôn đóng kín…

Ầm, bị gió lớn thổi mở toang!

Âm thanh này khiến Ỷ Thiên Đồ Long hoảng sợ, cậu ta đột nhiên nhảy bật dậy từ trên ghế, quát to: "Ai?"

Không có ai, phía sau cánh cửa mở rộng chính là khoảng sân được ánh trăng chiếu sáng.

Một giây, hai giây, ba giây,

Chỉ có tiếng hít thở của Ỷ Thiên Đồ Long và tiếng nức nở của Triệu Lục Tử.

Không có bất cứ thứ gì xuất hiện ở trước mặt Ỷ Thiên Đồ Long, mà cánh cửa kiểu cũ kia lại bị gió thổi mở toang hoác. Nhưng việc không hề có bất kỳ thứ gì ở đó mới khiến cho người ta sợ hãi, khiến người ta không dám thả lỏng, khiến người ta phải duy trì trạng thái căng thẳng mọi lúc.

Ỷ Thiên Đồ Long sắp không chịu nổi nữa rồi. Cậu ta hoài niệm cảm giác khi ở cạnh mấy đồng đội khác.

Chí ít, nếu xảy ra chuyện này, bất kể là Thẩm Diệc hay nữ sinh tên Lộ Liêu Liêu kia ở đây thì một người bất kỳ trong số hai người họ cũng sẽ đi ra ngoài xem thử, sau đó ung dung giải quyết mối nguy hại, lúc trở về còn có thể tiện tay đóng cửa lại.

Ỷ Thiên Đồ Long: QAQ

Biết vậy thì đi theo bọn họ ra ngoài còn hơn, ít nhất khi bên cạnh có người, lá gan của cậu ta cũng lớn hơn một chút.

Hiện tại phải làm sao bây giờ? Cánh cửa mở toang trống không trước mắt khiến cậu ta cảm thấy bản thân sắp đánh rắm ngay lập tức.

Không hề có tí cảm giác an toàn nào cả!

Hay là đi qua đó đóng cửa lại?

Bên ngoài vẫn liên tục có tiếng hét chói tai quái dị như có như không truyền đến, cũng có thể là tiếng khóc tiếng cười, hoặc là tiếng kêu của dã thú.

Âm thanh này khiến cậu ta rợn tóc gáy.

Mãi một lúc sau, cậu ta không chịu nổi cánh cửa cứ mở toang như vậy nữa, cảm giác áp lực khi có lẽ có thứ gì đó sẽ tiến vào trong nhà từ ngoài sân khiến cậu ta khủng hoảng. Ỷ Thiên Đồ Long quyết định đi đóng cửa lại.

Cậu ta cẩn thận dè dặt đi tới gần cánh cửa của nhà chính. Ỷ Thiên Đồ Long có thể nhìn thấy càng nhiều không gian trong sân hơn thông qua cánh cửa kia.

Ánh trăng chiếu xuống mặt đất một màu trắng nhợt nhạt, tiếng gió vang lên vù vù tựa như có người đang khóc. Đôi mắt của Ỷ Thiên Đồ Long đảo qua, người lập tức cứng đờ, bàn tay vươn ra đóng cửa lại cũng bắt đầu run lẩy bẩy.

Bởi vì cậu ta nhìn thấy hai cái chiếu lặng lẽ nằm ngoài sân, vẫn luôn không nhúc nhích.

Cậu ta có thể tinh ý nhận ra rằng, thứ đang nằm ở đó là cái gì.

Là thi thể, là thi thể của bà Triệu và Tiểu Toàn.

Ỷ Thiên Đồ Long không kìm được bắt đầu suy nghĩ miên man…

Vừa nãy cánh cửa bị ma đập phá nên mới mở ra sao? Cơn gió lớn đó xuất hiện rất kỳ lạ, có phải có thứ gì đó không sạch sẽ đụng vào hay không? Thi thể trong sân có chơi trò xác chết sống dậy không vậy?

Ban đầu, hai thi thể này được đặt ở vị trí đó, ở hướng đó sao? Hoặc có lẽ thi thể đã bị ai đó động tay vào, nhưng vì cậu ta không nhớ rõ vị trí đặt lúc trước nên mới không phát hiện ra không?

Người dọa người có thể hù chết người, tự dọa mình cũng có thể chết người đấy.

Mấy phó bản mà lúc trước Ỷ Thiên Đồ Long gặp phải đều là truy sát chạy trốn mất não, nào từng trải qua cảnh tượng kinh hoàng của thi thể trong ngôi làng trên núi thế này? Nhất là quỷ quái lẫn lộn thật giả, mặc dù trước kia đồng đội của cậu ta đã vạch trần mấy chuyện ma quái rồi, như cô dâu cáo giết người đều là do con người bịa đặt ra.

Mối nguy hiểm lớn nhất cũng chính là mấy kẻ giết người cuồng loạn kia, chẳng hạn như trưởng thôn hoặc Triệu Lục Tử đang nổi điên.

Chỉ cần có đồng đội lão luyện ở đây, việc đối phó với kiểu người như nhân vật phản diện này rất dễ dàng.

Nhưng với hoàn cảnh trước mắt, cộng thêm tiếng động khiến người ta nghi thần nghi quỷ đó, tất cả đều khiến cậu ta cảm thấy liệu có phải cái làng này thực sự có ma hay không.

Chẳng trách, đám dân làng kia không hề nghi ngờ gì về tai họa giết người, vô cùng tin tưởng. Nếu cậu ta lớn lên ở ngôi làng này từ nhỏ thì e rằng cũng sẽ tin, nghĩ rằng đó là sự thật.

Tuy trong lòng lo lắng thấp thỏm nhưng mãi đến khi Ỷ Thiên Đồ Long đóng cửa lại, ngoài sân vẫn không hề xảy ra chuyện gì khác thường, thi thể cũng nằm yên trong sân.

Cậu ta nhìn thời gian trên điện thoại, điện thoại sắp hết pin rồi, cũng không có tín hiệu. Nhưng thời gian đã qua rạng sáng một chút rồi, Trần Bằng thực sự có thể tổ chức lễ cưới đúng vào lúc 4 giờ sao?

Ỷ Thiên Đồ Long xoay người, lại trông thấy Triệu Lục Tử nằm trên mặt đất không có động tĩnh gì, không ầm ĩ, không ngọ nguậy vùng vẫy, mặt úp xuống đất, không hề nhúc nhích.

Trong lòng Ỷ Thiên Đồ Long giật thót.

Chẳng lẽ chết người rồi?

Cậu ta đi qua đó, nhưng còn chưa kịp ngồi xổm người xuống kiểm tra Triệu Lục Tử thì khóe mắt đã thoáng thấy một người đứng ở góc tối bên trong nhà chính.

Ngay lúc đó, mồ hôi lạnh trên người Ỷ Thiên Đồ Long chảy ròng ròng.

Cậu ta biết, hiện giờ nhà họ Triệu chỉ có hai người cậu ta và Triệu Lục Tử mà thôi. Nếu có người khác tới thì chắc chắn phải đi vào từ cửa chính của nhà chính và cổng sân, tại sao lại có người đột nhiên xuất hiện ở góc đó?

Ánh nến không chiếu tới góc đó được…

Cậu ta ngước mắt nhìn lên, đó là một cái bóng màu đỏ tươi, đứng trong góc nhà chính này không biết từ khi nào!

Trong miệng của Triệu Lục Tử nằm trên mặt đất đột nhiên phát ra tiếng cười quái dị giống như một kẻ điên cuồng và hưng phấn mất đi lý trí. Tiếng cười này khiến Ỷ Thiên Đồ Long vô cùng hoảng sợ.

Miếng vải nhét trong miệng Triệu Lục Tử đã rơi trên mặt đất từ lúc nào.

Anh ta nói năng lộn xộn, kêu lên: "Nhìn thấy rồi, tao nhìn thấy rồi, ha ha ha ha, tao nhìn thấy rồi, là tao... Là tao, ha ha ha ha ha ha, đã giết chết chúng mày, giết sạch chúng mày! Là tao, tao sẽ giết sạch chúng mày!"

Cùng lúc đó, dường như trong dãy núi vô tận bên ngoài cũng cùng phát ra tiếng gầm rú loáng thoáng theo tiếng cười quái dị trong miệng anh ta.

Ỷ Thiên Đồ Long cứng đờ, chậm rãi chuyển tầm mắt sang góc nhà.

Ánh nến sáng hơn, sáng đến mức có thể cho cậu ta thấy rõ dáng vẻ của người nọ.

Áo cưới đỏ thẫm, đôi mắt tựa như quả cầu tròn, con ngươi tỏa ra ánh vàng, còn có ngũ quan trên gương mặt đó…

Sau đó, Ỷ Thiên Đồ Long bỗng nhiên cười rộ lên theo Triệu Lục Tử.

Cậu ta cũng nhìn thấy rồi.

Nhìn thấy gương mặt của người nọ trong góc phòng.

Đó là gương mặt của cậu ta.

Đó chính là bản thân cậu ta.

Hóa ra cậu ta trông như thế này.

**

Khi Tô Dao Linh đi lên từ tầng hầm nhỏ bên dưới từ đường, trong từ đường gió lạnh thổi từng cơn, ngay cả người giấy trong góc cũng bị thổi bay phát ra tiếng loạt xoạt.

Con nhện đang bò trên mặt của người giấy kia lập tức lủi lên trên mạng nhện, hoảng hốt chạy trốn.

Tô Dao Linh quay trở lại gian nhà chính, nghe thấy tiếng kêu kỳ quái liên tục vang lên bên ngoài khu rừng. Hơn nữa, tiếng kêu vô cùng dồn dập và điên cuồng, như thể có vô số con cáo đồng thời phát ra tiếng gầm rú, tiếng gầm đan xen cùng nhau tạo thành âm điệu chói tai tựa như đang ca tụng nghi thức hân hoan cuồng loạn nào đó.

Ầm ầm ầm.

Khung cửa phía sau cũng bị gió thổi lung lay, chốc chốc lại phát ra tiếng vang.

Cô giơ điện thoại lên, chiếu sáng phía sau tấm màn che ở chính giữa gian nhà một chút. Bóng đen mà cô nhìn thấy khi nãy vẫn ở yên trong đó như trước, chưa từng thay đổi vị trí, màn che bị gió thổi bay mép dưới, lộ ra vải vóc quần áo màu đỏ sậm.

Nhưng điều này không thể chứng minh được thứ phía sau tấm màn che là cái gì.

Bởi vì bức tượng cáo kia cũng mặc loại vải đó.

Ngay sau đó, đèn pin của điện thoại chợt tắt ngúm!

Tô Dao Linh cất điện thoại lại, bấy giờ mới phát hiện điện thoại sập nguồn vì lượng pin không đủ.

Cô suy nghĩ một lát, giữa việc trở về tìm người giúp và dứt khoát xông thẳng vào trong, cô chọn ngay vế sau.

Dù sao khu rừng còn cách nơi này một khoảng nữa, cho dù có chuyện gì nguy hiểm thì cũng không ảnh hưởng đến chỗ cô trong thời gian ngắn được.

Ngay khi Tô Dao Linh đi đến trước tấm màn che ở chính giữa với dòng cảnh báo "đừng vào" kia, cánh cửa phía sau nặng nề đóng lại vì bị "đập".

Sở dĩ cô bảo "đập" là vì tiếng vang phát ra khi đóng cửa rất lớn. Nếu không phải gió thổi thì chắc chắn thứ vừa ra tay kia đã mất kiên nhẫn.

Nhưng Tô Dao Linh chưa từng quay đầu lại nhìn.

Không cần thiết.

Bởi vì sau khi cánh cửa đóng lại thì không có động tĩnh gì nữa, điều đó chứng tỏ sau khi thứ kia tiến vào cũng không có nguy hiểm gì.

Ngược lại, bóng đen phía sau tấm màn che trước mặt cô kia mới là trọng điểm.

Bởi vì bóng đen đó cũng không giống hình dáng của bức tượng cáo mà cô từng nhìn thấy lúc trước.

Tuy bức tượng cáo cũng mặc áo cưới nhưng ngũ quan của nó người không ra người, cái mũi cũng nhô cao hơn, thân hình không cao, nếu không từ đường này cũng sẽ không được xây dựng thấp bé như thế.

Nhưng bóng dáng đang ngồi ở vị trí nên đặt bức tượng trong bóng tối trước mắt này lại giống như bị "nhét" vào đó để lấp đầy chỗ trống, cho dù quần áo mà cái bóng này mặc có vẻ cũng giống với bộ áo cưới.

Bởi vì bị nhét vội lên bệ cung phụng nên thứ đó chẳng những khom lưng cúi đầu mà còn giống như đang "ngồi" trong đó.

Từ việc Tô Dao Linh tiến vào đi qua đi lại một hồi như vậy đến việc cánh cửa bị đóng sầm thật mạnh, cái bóng này vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, giống như một vật chết vậy.

Tô Dao Linh tiến lên phía trước, ngẩng đầu nhìn từ đôi chân treo lơ lửng kia lên trên.

Bên tai có âm thanh sột soạt của giấy.

Nhưng mà…

Nếu cửa mở ra, gió thổi lay người giấy thì đó là chuyện bình thường, nhưng giờ phút này, cửa của từ đường đang đóng kín.

Vậy tại sao người giấy lại phát ra tiếng?

Trong khu rừng bên ngoài từ đường, tiếng kêu chói tai càng nhiều hơn. Ánh mắt của toàn bộ quái vật trong dãy núi vô tận kia đều tập trung về phía này.

Thời gian lúc rạng sáng trôi qua từng chút một, đi tới thời khắc hân hoan cuồng loạn kia.

Mà bởi vì cánh cửa trong từ đường đang đóng kín nên rất khó nghe được âm điệu chói tai trong khu rừng phía xa. Âm thanh đó vừa hỗn loạn vừa huyên náo cứ quanh quẩn bên trong cánh rừng, tựa như đang khóc lại giống như đang cười.

Sau đó, ngôi làng dưới chân núi cũng phát ra tiếng cười chói tai tương tự. Tiếng kêu ầm ĩ và điên cuồng hòa cùng với tiếng kêu quái dị trong cánh rừng vang vọng khắp cả thung lũng như cưỡi gió.

Nhưng Tô Dao Linh không nghe thấy được.

Trong từ đường im ắng lạ thường.

Sau khi cô đi qua tấm màn che, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy rốt cuộc thứ đang ngồi trên bàn thờ là cái gì.

Tô Dao Linh đã có thể khẳng định đây không phải tượng cáo mà bản thân đã nhìn thấy vào buổi chiều.

Cô có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình, nhưng lại không thể nghe tiếng hít thở của thứ trên bàn thờ kia, điều đó đủ để chứng minh thứ đó không có sự sống.

Bên tai lại có âm thanh loạt xoạt của người giấy, dường như con cáo phía sau cô càng ngày càng gần.

Trong khung cảnh tăm tối cực kỳ im ắng, xung quanh chỉ có tiếng sột soạt quái dị chợt có giọng nói kinh hãi và hoảng hốt của 777.

Nó hét ầm lên: "Không được nhìn cô dâu, không được nhìn cô dâu!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play