Ngay lúc Cục Tròn đang nổi giận cằn nhằn lải nhải, luồng sức mạnh ô nhiễm kia bị uy lực áp chế mạnh mẽ ngăn cản như bị va trúng bắn ngược về, nhưng chưa đầy vài giây sau đó, luồng sức mạnh ô nhiễm lại đột kích lần nữa, đồng thời mang theo cảm xúc hỗn loạn và phẫn nộ!
Lúc này, Tô Dao Linh có thể nghe thấy luồng sức mạnh kia phát ra tiếng kêu chói tai, vừa giống người vừa giống quỷ, vừa giống tiếng khóc vừa giống tiếng cười, âm điệu méo mó như thể vừa có vô số người đang nói chuyện trong đó, vừa không nghe rõ bọn họ đang nói gì cho lắm.
Dường như sức mạnh ô nhiễm đó không phải một cá thể mà là một sự tồn tại kinh hoàng được hình thành do vô số oán hận, vô số cảm xúc tiêu cực, vô số lòng đố kỵ, phẫn nộ, ích kỷ, giết chóc… xen lẫn với nhau.
Trong khoảnh khắc đó, Tô Dao Linh nghĩ tới câu trả lời mà lúc trước Trần Vân và Trần Hương nói với mình.
"Nó" trong lời họ nói mang đến sức mạnh to lớn cho oan hồn, nhưng cũng khiến cho các oan hồn sợ hãi và kinh hoàng với nó. "Nó" được miêu tả là một mớ cảm xúc hỗn loạn đối với bọn họ.
Có vẻ như chính là luồng sức mạnh này.
Luồng sức mạnh này vốn phải bám vào thi thể của Triệu Tiểu Hồi, chỉ chờ đám cưới bắt đầu để khiến tất cả mọi người trong thôn nhìn thấy dáng vẻ của cô dâu, khiến tất cả mọi người phải hứng chịu sự ô nhiễm của nó…
Nhưng giờ phút này, nó lại đụng phải Tô Dao Linh.
Ban đầu, nó tưởng rằng đây là một miếng thịt béo bở, bởi vì nó trông thấy linh hồn này có thể khiến bản thân trở nên lớn mạnh hơn, hào quang càng mê người hơn. Nó dẫn dụ những người khác rời đi, lại dàn xếp từng bước một lừa cô đến đây, cô cũng đã ngẩng đầu nhìn cô dâu rồi.
Giờ phút này, vốn dĩ nó đã phải ăn uống no nê rồi, nhưng kết quả lại đâm vào bức tường tới đầu rơi máu chảy!
Nó vẫn chưa kịp phản ứng lại sự đáng sợ của bức tường này, vì vậy lại cuốn theo cơn phẫn nộ đâm vào bức tường đó một lần nữa.
Lần này, nó bị đâm đến mức run lẩy bẩy, tựa như sắp vỡ thành mảnh nhỏ!
Nó: ?
Cuối cùng nó cũng hiểu ra, thứ trước mắt này không thể ô nhiễm tùy thích được, chuồn lẹ mới là thượng sách!
Nhưng nó còn chưa kịp chạy trốn thì…
Ở một thế giới khác, trong một chiều không gian khác, nó chỉ vừa mới hình thành, trí thông minh vẫn chưa cao lắm, chỉ có thể đáng thương hành động theo bản năng nguyên thủy nhất, vậy mà đã bị thứ khác đuổi theo.
Nó tuyệt đối không thể tưởng tượng được mình sẽ bị đuổi theo, bởi vì đám sinh vật cấp bậc thấp kia hoàn toàn không bắt kịp được tốc độ của nó. Chỉ cần liếc mắt, thậm chí có thể nói chỉ cần thời gian chưa đầy một giây, nó có thể hoàn thành việc ô nhiễm.
Tất nhiên nó cũng dùng tốc độ mạng siêu nhanh giống như 6G để chạy trốn rồi.
Nhưng nó thất bại!
Bởi vì có một vật nhỏ có tốc độ truyền mạng còn nhanh hơn nó. Vật nhỏ vừa luôn miệng mắng "kẻ xấu" gì đó vừa nhào lên cắn nó!
Rõ ràng chỉ là một cục thịt rất nhỏ, thế nhưng một phát cắn này lại cắn mất luôn gần chín phần mười cơ thể của nó!
Trong miệng nó phát ra tiếng kêu thảm thiết, một phần mười cơ thể còn lại lập tức nổ tung, phân tán khắp nơi, điên cuồng trốn về phía các hướng khác nhau…
Ở chiều không gian thật, phần lớn phương hướng mà nó lựa chọn đều ở trong làng.
Cục thịt muốn đuổi theo phần cơ thể lớn nhất của nó ra ngoài nhưng lại bị Tô Dao Linh gọi về. Cục Tròn hừ nói: "Mẹ tao quá tốt bụng, coi như mày gặp may, lần sau đừng ô nhiễm người khác tuỳ ý nữa, biết chưa hả!"
Làm sao mấy mảnh cơ thể vỡ đang chạy trốn đó dám đáp lại nữa, nhanh chóng biến mất.
Tô Dao Linh hoàn toàn không kịp thử nghiệm xem dị năng của bản thân có thể phát huy với người ở một chiều không gian khác hay không: "..."
Lần nào cũng vậy, mỗi khi Cục Tròn mở miệng diễn đạt đều khiến cô cảm thấy hơi kỳ lạ.
Nó giống hệt như một học sinh tiểu học, dường như biết bản thân rất mạnh mẽ trâu bò, lại dường như không biết.
Có lẽ cảm giác tách biệt này được hình thành do nhận thức khác nhau của cô và nó.
Vì tránh để bản thân tiêu tan hoàn toàn, phần "cơ thể" phân tán khắp nơi đó lựa chọn từ bỏ mục tiêu Tô Dao Linh này, trong lúc đang chạy thục mạng, nó quyết định đẩy sớm kế hoạch ban đầu…
Vì thế, người mà Tôn Phi Phi nhìn thấy ở góc tường, người mà Triệu Lục Tử và Ỷ Thiên Đồ Long nhìn thấy trong phòng, các dân làng trằn trọc khó ngủ ở trên giường vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy trước giường của mình có thêm một cái bóng…
Tấm màn ngăn cách trong từ đường có vẻ như đã biến mất, cuối cùng âm thanh của 777 cũng xuất hiện, trong giọng nói mang theo ba phần nghi ngờ, hai phần mờ mịt, năm phần khiếp sợ: "Cô, cô đã làm gì với thứ kia?"
Tô Dao Linh: "... Như mày thấy rồi đấy, tao chưa kịp làm gì cả, chúng nó tự mình ra tay mà."
Cô còn chưa kịp đối mặt với thứ kia thì Cuốn Sách Điên Cuồng đã phẫn nộ phản đòn ngay tức khắc, Cục Tròn còn lao thẳng ra cắn người.
777: "... Đỉnh, quá đỉnh."
Nó cảm thấy khu bình luận nói rất đúng, sau này bản thân phải đổi tên thành ZZZ, phải quỳ gối nhìn Tô Dao Linh dẫn theo một đám thần khí đối đầu với BOSS.
Trước kia Cục Tròn ngủ rất sâu giấc, vừa gặp được "thức ăn ngon" đã lao ra ngay tức khắc, còn hô to khẩu hiệu dạy dỗ đối phương thay Tô Dao Linh. Hành vi cày độ thiện cảm này khiến 777 tự thấy mặc cảm!
Tô Dao Linh đoán, sức mạnh ngăn chặn 777 lúc trước chính là sự tồn tại vừa định ô nhiễm mình khi nãy.
Cô hỏi: "Vì sao lúc trước mày lại nói không được nhìn cô dâu?"
Có lẽ trong khoảng thời gian 777 làm nội ứng này đã biết được chút gì đó.
Tô Dao Linh vừa hỏi như vậy, 777 bắt đầu khóc lóc kêu than: "Cô không biết tôi suýt nữa bị lộ ở cái chỗ quỷ quái này đâu, tôi suýt bị ô nhiễm rồi đó! Tôi không bị ô nhiễm ở tuyến tàu điện ngầm số 7, dù thế nào cũng không thể bị ô nhiễm ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này được, đúng chứ? Hồn ma, chẳng hạn như cái cô Trương Hoa gì đó kia, tôi đoán cô ta đã bị nó ăn luôn rồi, nó còn muốn ăn nhiều hơn nữa…"
"Nếu không phải tôi thông minh tự niêm phong mình, giả dạng làm một người giấy vô tri vô giác trước khi nó phát hiện ra tôi thì đã xong đời từ lâu rồi! Dù tôi bị gọi quay về Cuốn Sách Điên Cuồng, trừ khi bị cô thiết lập thành tên ngốc, nếu không tôi đoán tôi cũng tiêu rồi!"
Tô Dao Linh: "Ồ, hóa ra không phải ‘bà chị’ bị đứt mạng mà là sợ."
"Đó là chiến thuật, chiến thuật sinh tồn! Cô có hiểu không hả! Tôi cũng không thể chết được, càng không thể biến thành kẻ ngốc, tôi còn chưa tìm được bạn gái đâu… Chẳng qua, đúng như cô nghĩ đó, tôi thực sự đã tìm được chút tình báo, nếu không ban nãy cũng sẽ không liều chết mở miệng nhắc nhở cô."
777 dừng lại một chút, nói: "Nó sẽ dùng cô dâu làm vật môi giới, xem như có mối liên hệ giữa cấp bậc sức mạnh của nó ở đó với thế giới thực, tất cả những người nhìn thấy gương mặt cô dâu đều sẽ bị ô nhiễm."
Ô nhiễm của nó và ô nhiễm của tuyến tàu điện ngầm số 7 là cùng một loại, nhưng lại không giống nhau hoàn toàn. Nó non nớt hơn, tựa như một "nguồn" mới ra đời, một "vật hỗn loạn" mới được sinh ra.
Sự hỗn loạn này không thể gọi là thiện hay ác được, bởi nó chỉ biết tuân theo bản năng của mình đi lừa gạt, đi đánh lén, đi ô nhiễm, đi ăn cơm, không có đúng sai, chỉ có sự hỗn loạn trong bản năng.
"Tuy rằng vừa rồi Cục Tròn gần như ăn hết cả nó, một phát đó… Tôi thì chưa từng thấy kiểu biến hóa như vậy. Năng lực trạng thái, đây là Cục Tròn đang gian lận còn gì…! Tạm thời không nói chuyện này nữa, tóm lại, cái thứ đó vẫn chưa chết hoàn toàn, nhất định nó sẽ tuân theo bản năng của mình. Để bảo vệ bản thân, nó sẽ điên cuồng ô nhiễm để tiếp tục duy trì sinh mệnh của mình, mà tôi đoán nơi có thể cho nó cơ hội để ô nhiễm bây giờ cũng chính là ngôi làng này."
"Mấy đồng đội của cô, chắc giờ lành ít dữ nhiều rồi."
Tô Dao Linh nhìn thấy cánh cửa từ đường phía sau mình chậm rãi mở ra.
Ánh trăng lại rọi vào trong, dừng lại trên cánh cửa, bên trong cánh cửa là bóng tối dày đặc, ngoài cửa là ngôi làng hoang vắng tĩnh mịch.
Cô biết, "đám cưới" thực sự đã bắt đầu rồi.
Thứ mà nó muốn không phải là Triệu Tiểu Hồi, cũng không phải là Tô Dao Linh, mà là tất cả mọi người.
Tất cả những người từng thấy mặt của cô dâu.
Nó muốn Tô Dao Linh chỉ bởi vì Tô Dao Linh mê người hơn, có thể giúp nó lớn mạnh hơn, có thể làm vật dẫn ô nhiễm tốt hơn, cắn nuốt được nhiều người hơn.
Nó là dục vọng, là tham lam, là ác ý.
Là thứ méo mó và khủng khiếp ở sâu trong núi rừng rộng lớn vô tận, không bị người khác phát hiện.
Nó là ma quỷ sinh ra từ sự ác độc của dân làng.
Mỗi người đều có thể là cô dâu, mỗi người đều có thể có ác ý, đều có thể tổn thương người khác hoặc bị người khác làm tổn thương, bởi vậy mỗi người đều có thể trở thành thức ăn của nó, sau khi bị nó cắn nuốt thì biến thành nó.
Cho nên, nó là cô dâu.
Chúng ta chính là cô dâu, chúng ta cũng sẽ là nó, vì vậy nó chính là cô dâu.
Có lẽ logic này hơi giống bọn cướp, cũng có chút lệch lạc, thậm chí là có BUG, nhưng chỉ cần một cái cầu giữa nhận thức méo mó, một đẳng thức không hề được thành lập đầy đủ trong thực tế lại có thể khiến nhận thức của người ta trở nên vặn vẹo.
Chúng ta = cô dâu, chúng ta = nó.
Cho nên, cô dâu = nó.
Vậy gương mặt của người mặc áo cưới trong bóng tối kia là gương mặt của mình.
Hóa ra, mình là cô dâu.
Trên mặt Ỷ Thiên Đồ Long hiện lên một nụ cười xảo quyệt kỳ lạ.
Giống hệt Triệu Lục Tử đang nằm trên mặt đất.
Bọn họ đều nhìn thấy cô dâu rồi.
Bọn họ cũng đều phát hiện…
Cô dâu có khuôn mặt giống bản thân họ như đúc.
[Ô nhiễm đã bắt đầu rồi.]
[Tiếng trống ngân vang, trong bữa tiệc thịnh soạn của sự điên cuồng và nỗi kinh hoàng, người chết đang nhảy nhót dưới ánh trăng nhạt nhòa, đồ chó sủa trong khung cảnh tàn bạo đáng ghê tởm, nghe kìa, nghe kìa, nghe kìa…]
[Chúng nó đang nói, chúng nó đang kêu, chúng nó đang gọi.]
[Mau đi xem cô dâu!]
[Mau đi xem cô dâu!]