Bên tai lại có tiếng kêu, Thẩm Diệc nhấc chân đá văng một con trong số đó ra, tay kia né được móng vuốt của đối phương, tóm lấy cổ họng của nó!
Thứ đó bắt đầu liều mạng giãy giụa, mà Thẩm Diệc túm lấy nó nhanh chóng thay đổi phương hướng của mình, thoát khỏi vòng vây.
Trong khoảnh khắc chạy trốn trong rừng, lá cây trên đỉnh đầu không còn rậm rạp um tùm như vậy nữa, ánh trăng nhân cơ hội rọi xuống, chiếu sáng thứ đang bị anh ấy túm lấy…
Đó là một thứ vừa giống như linh cẩu vừa giống như cáo, đôi mắt tròn xoe tỏa ra ánh sáng màu vàng kỳ quái, con ngươi tà ác phóng to, rõ ràng là khuôn mặt của dã thú nhưng ngũ quan lại giống như người sống đến ba phần.
Nó há miệng ra, cắn về phía cánh tay bị thương của Thẩm Diệc.
Tứ chi cũng đạp về phía anh ấy!
Trước khi nó kịp làm tổn thương đến mình, Thẩm Diệc đã quăng thật mạnh thứ này về phía thân cây trước mặt!
Một tiếng hét thảm thiết phát ra từ trong cổ họng nó, tiếng kêu này càng kỳ dị hơn, phía xa cũng có thêm nhiều tiếng rì rào hơn, báo hiệu rằng rất nhiều thứ quái quỷ này đang chạy nhanh đến chỗ anh ấy.
Đây là một cái bẫy.
Thẩm Diệc lập tức khẳng định điều này.
Anh ấy đi lùi về phía sau một bước, bỗng nhiên giẫm trúng cái gì đó. Đó không phải xúc cảm của bụi cây và gỗ khô. Anh ấy cúi đầu nhìn thử, trông thấy một bộ quần áo.
Nhưng…
Dùng tay nhặt quần áo bẩn trên mặt đất lên là việc không thể nào.
Anh ấy đá bộ quần áo đến nơi vừa rồi ánh trăng có thể chiếu xuống. Nhìn kiểu dáng và phong cách cũ kỹ lỗi thời kia, rõ ràng đó chính là bộ quần áo mà hồi nãy bà Trương mặc trên người.
Quần áo ở chỗ này, nhưng người lại không có ở đây.
"Huuuuu…"
Âm điệu dần trở nên đau thương, khủng bố và kinh dị, âm cuối cao lên một cách điên cuồng, thậm chí đạt tới mức chói tai.
Tiếng kêu phập phồng vang lên cùng lúc, cực kỳ kích động và điên cuồng.
Từ khắp các hướng của rừng rậm…
Trong rừng, âm thanh mấy thứ kia tới gần càng ngày càng vang, đến mức sẵn sàng vứt bỏ lớp ngụy trang xông thẳng đến chỗ anh ấy!
Thậm chí, anh ấy có thể nhìn thấy đôi mắt màu vàng chợt xuất hiện từ các hướng khác nhau đã gần trong gang tấc.
Tiếng kêu càng lúc càng lớn, càng ngày càng điên cuồng, tai đã không thể phân rõ âm thanh hỗn loạn truyền đến từ nơi nào, chỉ có thể nghe được tiếng kêu người không ra người của quái vật vang lên liên tục. Tiếng kêu đó mang theo sự điên cuồng và tà ác vô tận, mang theo giết chóc và công kích…
Bất chợt, tất cả âm thanh đều biến mất.
Bóng đen vẫn đứng ở trong rừng không nhúc nhích.
Thẩm Diệc phán đoán dựa trên những cái bóng thấp bé lờ mờ trong rừng: Chúng nó quay đầu, đồng thời nhìn về phía một hướng nào đó.
Giờ phút này, núi rừng lại càng trở nên khủng khiếp vì xung quanh bất chợt trở nên yên tĩnh.
Tĩnh mịch, tựa như một cái lưới lớn, bao phủ tất cả mọi thứ.
Trong không gian tĩnh mịch này có thể nghe thấy loáng thoáng một vài âm thanh không giống như nghe được bằng lỗ tai, không thể hình dung được. Nghe hết lần này đến lần khác mà vẫn không tìm ra được phương hướng của nó, không phải tiếng vang của sinh vật nào đó, dường như nó chính là âm thanh nền của thế giới này.
Không biết qua bao lâu, những bóng đen đang đứng im, quay đầu nhìn về một hướng nào đó cuối cùng cũng cử động.
Chúng nó đi về phía ngược lại Thẩm Diệc, lại lủi vào trong bóng tối, trốn vào trong núi rừng vô tận, biến mất không còn tăm hơi!
Thẩm Diệc: …?
Anh ấy cũng sẽ không ngây thơ cho rằng bầy quái vật nhìn anh ấy như hổ rình mồi này sẽ đột nhiên buông tha anh ấy vào ngay lúc chúng đang chiếm giữ ưu thế cực lớn.
Tuy rằng chúng nó khá nhiều, hơn mười con bị anh ấy đánh tàn phế.
Thẩm Diệc đi về hướng mà lúc trước những bóng đen đó cùng ngước nhìn, không khí trong khu rừng càng âm u lạnh lẽo hơn cái làng dưới chân núi, tựa như con dao cứa trên mặt người ta, bóng ma chồng chất ngổn ngang bốn phía, thân cây vặn vẹo như những bóng người đang gào thét chói tai.
Địa thế đang hướng xuống, chứng minh hướng này là đường xuống núi.
Bóng tối nuốt trọn anh ấy.
Đi được một hồi, cuối cùng đằng trước cũng có một chút ánh sáng.
Anh ấy gạt tán lá cây trên đường ra hai bên, lách qua mấy cái cây, tầm nhìn phía trước đột ngột sáng lên, bùn đất dưới chân cũng biến thành sỏi đá rắn chắc.
Nhưng phiến đá này không lớn lắm, nó nhô ra trên núi nên xung quanh không có bao nhiêu cây cối. Nhìn từ nơi này, phía sau là khu rừng rậm rạp trên sườn núi, chỗ xa hơn là núi non đen thẫm nhấp nhô trập trùng, nơi ẩn chứa vô vàn bí mật và quái vật.
Phía trước cũng chính là hướng mà anh ấy đang lần theo, là hướng xuống sườn dốc, còn phải qua một cánh rừng nữa mới là đường xuống núi, đủ để nhìn ra được anh ấy đã đi sâu vào trong rừng đến mức nào.
Mà ở nơi xa hơn, nương theo ánh trăng sáng tỏ, anh ấy có thể trông thấy mái hiên thấp thoáng của ngôi làng không biết tên bị người đời lãng quên kia.
Nhưng thứ đầu tiên Thẩm Diệc nhìn thấy không phải là ngôi làng kia.
Mà là ngôi nhà tường trắng thấp bé không giống nơi người thường có thể ở nằm trước ngôi làng kia.
**
Chu đạo trưởng bứt rứt không yên.
Nhất là khi tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ ngoài làng, chưa bao giờ nó lại khiến người ta sợ hãi như thế.
Trước đây, ngoài làng cũng có những tiếng kêu kỳ quái, nhất là lúc gã đi ra ngoài "trừ ma" mấy ngày nay. Gã thường nghe thấy âm thanh kỳ quái truyền đến từ trong khu rừng kia, không phân biệt rõ được đó là thứ gì, nhưng rừng núi hoang vắng, có vài âm thanh kỳ lạ và dã thú cũng rất bình thường.
Nhưng đêm nay không giống vậy, âm thanh đó rất rùng rợn.
Nhưng Tôn Phi Phi vẫn ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào gã. Nữ sinh tóc ngắn kia mà không trở lại thì gã không thể nào rời đi được.
Ngồi một lát, Chu đạo trưởng bỗng nhiên nói: "Cái đó, tôi, tôi muốn đi WC."
Tôn Phi Phi: "Nhịn đi."
Gã ôm bụng: "Không nhịn được nữa, dù sao cô cũng không thể để tôi đi tiểu ở chỗ này chứ?"
Vẻ mặt của gã rất sốt ruột, râu cũng run rẩy. Ban đầu Tôn Phi Phi không đồng ý, nhưng Chu đạo trưởng lại nói rằng nếu không cho gã đi thì gã sẽ giải quyết ở ngay chỗ này.
Làm sao Tôn Phi Phi có thể để gã đi tiểu ở trong phòng được? Cô ấy còn phải ở lại chỗ này đấy! Cô ấy chỉ có thể đứng dậy, nói mình đi cùng với gã.
WC nhà Trần Bằng ở trong sân, sau nhà có một nhà vệ sinh nhỏ, nói là nhà vệ sinh nhưng thực ra cũng khá đầy đủ. Phần lớn các ngôi nhà ở nông thôn đều có chức năng riêng: Một nửa phần phía trước của ngôi nhà này là khu vực chăn nuôi gia súc, sau đó là một bức tường dùng cửa gỗ để che lấp, đằng sau cửa gỗ mới là WC.
Tôn Phi Phi: "Đừng có đi quá giới hạn, nếu ông dám chạy, chúng tôi có rất nhiều biện pháp để bắt ông về."
Chu đạo trưởng liên tục gật đầu: "Không đâu, cô yên tâm, tôi có thể chạy đi đâu được chứ?"
Gã vào trong phòng, Tôn Phi Phi chờ gã ở trong sân.
Mùi của chuồng nuôi gia súc quá nồng, bên trong toàn phân gà vịt lâu năm, Chu đạo trưởng bịt chặt mũi mình đi vào bên trong, đẩy cửa ra đi vào nhà vệ sinh, sau đó nghĩ cách để chạy trốn.
Trong WC không có cửa sổ, gã không thể nào leo qua cửa sổ chạy ra, chỉ có thể đi cửa chính. Tuy rằng đi ra ngoài cũng nguy hiểm, nhưng chỉ cần không đi đến cánh rừng kia là được. Không biết vì sao, cánh rừng kia cứ khiến gã sợ hãi.
Thời gian trôi qua từng chút một, Chu đạo trưởng đã đi vào đó gần hai mươi phút, Tôn Phi Phi cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô ấy cũng không thèm ngoảnh đầu lại, đẩy cửa nhà ra, gọi vọng mấy tiếng vào bên trong nhưng không có ai trả lời.
Tôn Phi Phi lập tức nghĩ, chắc chắn là Chu đạo trưởng bỏ trốn rồi!
Cô ấy đi vào bên trong, tiến tới chỗ cửa gỗ bên trong rồi mở cửa ra, lại phát hiện trong WC không có một bóng người. Rõ ràng nơi này không có cửa sổ, cũng không có lối ra nào khác, Chu đạo trưởng trốn ra bằng cách nào?
Tôn Phi Phi lập tức xoay người xông ra ngoài, đi ra sân, quan sát khắp nơi, đường trong làng lại không có một bóng người!
Cô ấy đứng ở cửa trông chừng vài phút, bỗng nhiên nghe thấy trong sân phát ra động tĩnh, bấy giờ mới phản ứng lại.
Đúng vậy, căn phòng đó không có lối ra nào khác, dù thế nào Chu đạo trưởng cũng không thể trốn ở trong hố xí được, trừ khi gã trốn trong chuồng nuôi gia súc bên ngoài WC đó! Bởi vì ánh sáng bên trong không tốt, mùi thối lại hun tận trời nên cô ấy không nghĩ tới chỗ này, thường sẽ đi thẳng vào bên trong để kiểm tra theo bản năng. Bây giờ mình đi ra ngoài tìm Chu đạo trưởng rồi, nhất định gã mới lén lút đi ra.
Tôn Phi Phi vội vàng vòng về, lại thấy Chu đạo trưởng ngã sấp mặt phía dưới tường sân, người run rẩy. Gã đưa lưng về phía cô ấy, đưa tay chỉ vào bức tường bên cạnh WC.
Rõ ràng là gã chạy trốn thất bại ngã xuống từ tường vây, nhưng vì sao lại ngã xuống? Là bởi vì nhìn thấy thứ gì đó sao?
Bởi vì bên cạnh WC chính là nhà ở nên bóng của bức tường đổ xuống, nơi đó là một khoảng tối đen. Từ góc độ của Tôn Phi Phi hoàn toàn không nhìn thấy được thứ mà Chu đạo trưởng đang chỉ vào là cái gì.
Cô ấy chạy vài bước tiến về phía trước, nhìn qua theo tầm mắt của Chu đạo trưởng.
Thấy trong bóng râm có một người đang đứng, không nhìn rõ khuôn mặt nhưng lại lộ ra một đôi giày màu đỏ.
Cùng lúc đó, cô ấy nghe thấy một âm thanh vụn vặt ồn ào nhưng lại khiến người ta hỗn loạn.
[Lại đây. Lại đây. Lại đây. Lại đây.
Nhìn nó đi! Nhìn nó đi! Nhìn nó đi!]
… Đây là âm thanh trong lòng cô.
Bởi vậy, Tôn Phi Phi ma xui quỷ khiến nghe theo âm thanh này, đến gần người đứng trong bóng râm kia hơn một chút, mà Chu đạo trưởng bên cạnh cô cũng không phát ra bất cứ âm thanh gì, bàn tay vẫn luôn chỉ vào thứ đó cũng buông xuống.
Chu đạo trưởng thấy rõ dáng vẻ của người đứng trong bóng râm kia, gã hiểu rồi.
Tôn Phi Phi cũng sắp nhìn thấy…
**
Không chỉ nhà Trần Bằng xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà nhà họ Triệu cũng không bình yên.
Ỷ Thiên Đồ Long phụ trách trông coi Triệu Lục Tử kéo người vào nhà chính, ném xuống đất, đóng cửa lại cẩn thận, đốt nến lên, ngồi ở đó chờ đợi.
Ngọn nến là cậu ta tra hỏi ra được. Rõ ràng trong làng này có nến nhưng ban đêm lại chưa bao giờ châm, không biết là gần đây mới kỳ lạ như vậy hay bọn họ vẫn luôn như thế.
Có ánh sáng của ngọn nến, ít nhiều gì cậu ta không thấy sợ hãi như vậy nữa.
Ban đầu, Triệu Lục Tử còn chọc khoáy, về sau Ỷ Thiên Đồ Long tìm cái giẻ lau chặn miệng anh ta lại, sau đó cậu ta ngồi trên ghế ở bên cạnh, thấp tha thấp thỏm chờ đến 4 giờ sáng.
Tại sao Thẩm Diệc và Lộ Liêu Liêu vẫn chưa về!
4 giờ sáng, đám cưới vẫn có thể hoàn thành được sao?
Điện thoại của hai người cũng không gọi được, hiện giờ tín hiệu cực kỳ kém.
Bỗng nhiên, cảm xúc của Triệu Lục Tử vẫn luôn nằm trên mặt đất trở nên kích động, miệng bị chặn lại chỉ có thể phát ra âm thanh ư ư! Người co rúm lại như thể cực kỳ hoảng loạn và sợ hãi.
Nhưng theo Ỷ Thiên Đồ Long thấy, nhất định là anh ta lại không biết điều nữa rồi.