Bên trong không có đèn, Tô Dao Linh bật đèn pin của điện thoại lên, dùng nốt chỗ pin cuối cùng để chống đỡ chút ánh sáng yếu ớt.

Mọi thứ vẫn giống hệt như lúc cô tới đây, tĩnh mịch, đổ nát, màn che trong nhà tựa như những bóng người bị treo lơ lửng, nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió thổi vào từ cửa.

Người giấy nằm bên trái vẫn chất cao thành đống ở chỗ đó như trước, Tô Dao Linh lợi dụng mối liên hệ thông qua [Cuốn Sách Điên Cuồng] để gọi 777 vài lần nhưng vẫn không có ai đáp lại.

Chính giữa treo một tấm màn, mấy điều về những việc bị cấm bên trên vẫn giống như trước, không hề thay đổi.

Lúc trước, khi tới nơi này, cô chưa từng kiểm tra cẩn thận, không biết trong từ đường có thể có không gian ẩn nào đó hay không. Cô không đi đến chỗ treo tấm màn cấm đi vào ở chính giữa mà bắt đầu kiểm tra từ chỗ của đống người giấy bên trái trước, kiểm tra không gian và vách tường.

Cộc cộc cộc, tiếng vang phát ra khi gõ lên vách tường không có gì bất thường.

Điều này cũng rất khó để đánh giá được phía sau có không gian ẩn hay không, bởi vì hình như từ đường này không có nhiều gian phòng, đằng sau tường chính là bãi đất bỏ hoang bên ngoài.

Nhưng thính lực của Tô Dao Linh cực kỳ nhạy bén, tuy phía sau bức tường hoàn toàn trống rỗng nhưng âm thanh phát ra khi gõ vào vách tường lại khác, qua đó có thể giúp cô đoán ra được độ dày của bức tường này không bình thường.

Không những vậy, cô còn phải khom lưng xuống, chứ đứng thẳng người sẽ rất dễ bị va trúng đầu.

Lúc đang gõ tường, cô bỗng nhiên cảm nhận được có thứ gì đó chạm nhẹ một cái vào mắt cá chân của mình.

Là thứ gì đó "chạm" vào cô chứ không phải đá vào cô.

Nếu là người khác thì có lẽ lúc này đã sợ hãi hét um lên rồi.

Nhưng Tô Dao Linh lại chẳng thèm đoái hoài đến, ánh đèn trong tay chuyển hướng lướt từ mặt tường xuống bên chân.

Trong khoảnh khắc ánh đèn chiếu tới, một thứ gì đó màu trắng giống như bàn tay lóe lên chạy vụt qua, lủi vào trong bóng tối phía xa!

Bên tai lại có một tiếng cười khẽ vừa như có tồn tại, vừa như chỉ là ảo giác.

Tô Dao Linh chiếu đèn về hướng thứ kia biến mất, men theo đoạn đường, thấy ánh đèn chỉ về phía đám người giấy đưa dâu ở góc tường. Trên thân của đám người giấy toàn là tro bụi, lớp giấy bạc màu, vì nóc của từ đường không cao lắm nên cô chỉ cần ngước mắt là có thể nhìn thấy mạng nhện giăng đầy trong góc.

Một bàn tay vươn ra từ trong đống người giấy, phần ngón tay hơi gập lại.

Con nhện nhỏ màu đen bò tới bò lui trên mặt của người giấy, tám cái chân đầy lông xù xì nhẹ nhàng giơ lên lập tức biến mất trong bóng mờ do đám người giấy xếp chồng lên tạo ra.

Cô đến gần xem thử…

Mặt lộ vẻ thất vọng.

Cái tay đó chỉ là tay của một con người giấy được làm tương đối tỉ mỉ nên trông khá thật. Sở dĩ nó nằm trên mặt đất là vì chủ nhân của cái tay đó đang ngã lăn lóc trên mặt đất.

Tô Dao Linh nhìn mấy con người giấy không hề có sức sống này một lượt.

Chúng nó vẫn chất đống ngổn ngang nghiêng ngả giống hệt như lúc cô tới đây lần trước, má hồng nhấn thật đậm, ngũ quan không hề có sức sống vô cùng quái dị, có mấy người giấy thì đứng dựa vào tường, lại có ba con người giấy khác bị ngã đè lên nhau trên mặt đất.

Quả nhiên, nơi này không đơn giản chỉ là nơi mà đám dân làng kia thành lập nên để cho Chu đạo trưởng vơ vét của cải như vẻ bề ngoài.

Nếu đánh giá dựa trên những dấu vết bên ngoài thì hẳn không có thêm người nào tới nơi này kể từ khi cô và Ỷ Thiên Đồ Long rời đi, cũng không có ai từng chạm vào đống người giấy này, thứ duy nhất có thể cử động ở đây chỉ có 777 mà thôi.

Mà lúc bọn họ rời đi chỉ có hai con người giấy ngã trên mặt đất, bây giờ lại có tận ba con.

Chúng nó thực sự "không có sự sống" sao?

Hoặc là con người giấy mới bị ngã trên mặt đất kia chính là 777 đang mất liên lạc, hoặc là người giấy tự cử động.

777 có khế ước bất tử với [Cuốn Sách Điên Cuồng], nhưng ý nói không phải nó sống mãi không chết mà là cho dù 777 gặp phải đòn tấn công chí mạng, tiêu tan hay tử vong gì đó ở bên ngoài thì nó cũng chỉ cần quay trở lại trong Cuốn Sách Điên Cuồng, cùng lắm là cô không thể triệu hồi nó trong một khoảng thời gian vì nó cần dựa vào cuốn sách này để hồi phục.

Nhưng hiện giờ, nó lại không có tin tức gì, đã vậy cũng không thấy nó quay về.

Trừ khi có nguồn sức mạnh nào đó đã ngăn cản nó.

Sau khi khoa học kỹ thuật phát triển, rất nhiều tiên thuật như Thiên Lý Nhãn hay Thuận Phong Nhĩ từ thời xa xưa đều có thể thực hiện được, chẳng qua cũng chỉ là điện thoại hoặc video trên mạng xã hội, có thể theo dõi bất cứ lúc nào, Cuốn Sách Điên Cuồng cũng thế.

Cách thức trao đổi của 777 và Tô Dao Linh có phần tương đồng với trạng thái mạng lưới trực tuyến vậy. Coi như việc nó đi ra ngoài vùng phủ sóng rồi xảy ra sự cố là tài liệu bị lỗi, nhưng tài liệu gốc vẫn ở trong sách, từ từ chỉnh sửa lại rồi cũng sẽ sửa xong thôi.

Mà chỉ cần không có thứ gì cản trở thì "tốc độ truyền mạng" giữa bọn họ sẽ cực kì nhanh, đây cũng là lí do 777 là người duy nhất có thể truyền được lượng lớn tin tức cho Tô Dao Linh.

Hơn nữa, 777 có thể trở về bất cứ lúc nào nhờ vào khế ước "đường truyền mạng" vô hình này.

Nhưng một khi "mạng" bị nghẽn lại, nó không những không quay về nhà của mình được mà ngay cả tin tức cũng không thể truyền qua đây được.

Khi Tô Dao Linh đi vào từ đường cũng tương đương với khoảng cách từ xa đến gần, cô và 777 có thể trao đổi trực tiếp ở thế giới thực mà không cần thông qua "đường truyền mạng", cũng giống như phương thức trao đổi của người chơi và NPC hoặc như giữa các người chơi trao đổi với nhau.

Tốc độ khi trao đổi như vậy vô cùng chậm, hơn nữa sẽ gặp phải một vài hạn chế khác…

Chẳng hạn như ở đây có nhiều người giấy như vậy, nếu bản thân nó không nói lời nào thì Tô Dao Linh chẳng thể nào biết con nào là nó, cũng không biết có phải nó đang ở chỗ này hay không, hay là đang ở chỗ khác.

777 không thể nói chuyện, chứng tỏ nó không chỉ bị "tắc nghẽn" về "mạng" mà con đường trao đổi vật lý trong thế giới thực cũng bị chặn lại.

Cho nên chắc chắn ở đây có thứ gì đó.

Cánh cửa phía sau bị gió đêm thổi trúng bất chợt phát ra tiếng vang, một tiếng bịch vang lên, tấm màn che trong gian nhà bắt đầu đung đưa, tạo ra vô số bóng ma.

Tô Dao Linh quay đầu lại nhìn thoáng qua, cánh cửa mở rộng không có bất cứ đồ vật gì, như thể tiếng vang vừa rồi cũng chỉ là âm thanh ngoài ý muốn mà thôi.

Nhưng tìm hết lần này đến lần khác vẫn không thấy thứ gì, còn phát ra tiếng động kỳ lạ không rõ, điều đó càng làm cho người ta cảm thấy quái dị, khiến người ta cảm thấy dường như ở đây phải có thứ gì đó mới đúng.

Cô không tìm được thứ gì bất thường ở bên trái bèn tiếp tục xem thử tình hình bên phải. Bởi vì gian phòng phía bên phải không có nhiều đồ vật chất đống lắm nên nhìn qua có vẻ rộng rãi hơn bên trái một chút.

Cái tủ không thể giấu người được, không gian phía sau tường cũng không ẩn núp được. Tô Dao Linh đi một vòng trong phòng, kết hợp với việc so sánh chiều rộng ở hai bên trái phải của gian phòng nhìn từ bên ngoài và độ rộng hiện tại không có gì không khớp, cô có thể đoán được phía sau bức tường không có vấn đề gì, ít nhất khi chưa bước vào tấm màn ghi chữ cấm đi vào kia thì không có.

Cô quay lại gian nhà ở chính giữa, sau lưng là cánh cửa mở rộng, làn gió âm u lạnh lẽo thổi bay quần áo của cô.

Chữ viết trên tờ giấy trắng bên trên tấm màn ở hai bên là: "Đừng nhìn, đừng chạm, đừng vào."

Vì cửa đang mở nên có tí ánh trăng chiếu xuống trên cánh cửa, khiến không gian trong nhà không còn tối tăm như vậy nữa, có thể thấy loáng thoáng đằng sau tấm màn ở chính giữa có một cái bóng.

Trước kia, Tô Dao Linh từng đi vào xem thử, bên trong đặt bức tượng cáo. Mặc dù cô từng đi vào, từng nhìn nhưng cũng không có vấn đề gì.

Quan sát một hồi, cô bỗng nhiên quay lại gian nhà ở bên trái, đi về phía mà tay của người giấy trên mặt đất chỉ, vừa đi vừa giẫm mạnh lên mặt đất.

Tiếng vang rất nhỏ, nếu không phải người cực kỳ nhạy bén thì hoàn toàn không thể biết được tiếng chân giậm xuống này khác nhau chỗ nào.

Hai bên trái phải thực sự không có không gian, nhưng tầng hầm thì sao?

Tô Dao Linh ngồi xổm xuống ở chỗ phát ra âm thanh khác thường, lấy tay gõ gõ lần nữa. Sau khi nghe xong âm thanh vang lên, cô chắc chắn chỗ này không bình thường.

Cô sờ sờ men theo sàn nhà, phát hiện có một lỗ hổng, ngón tay lần mò tìm chỗ hở rồi nhấc lên, mở ra một lối vào hình vuông, tay kia thì cầm điện thoại chiếu xuống không gian phía dưới.

Không gian bên dưới không lớn, có một cái thang gỗ cao khoảng nửa người để đi xuống. Cô giẫm lên thang gỗ leo xuống dưới, xoay người cẩn thận bước lên vài bước, dưới chân phát ra tiếng cọt kẹt.

Bốn phía tối tăm mù mịt, mùi ở đây rất kỳ quái, hơi dậy mùi, không khí không lưu thông, nhìn qua có vẻ cũng chỉ rộng khoảng bốn, năm mét vuông, mùi của gỗ mục và tro bụi cũng rất nồng, còn có một mùi hương lạ nói không nên lời.

Trong góc chất một vài món đồ linh tinh, không gian còn trống càng nhỏ hơn. Đèn pin của Tô Dao Linh chiếu về phía bên cạnh, bỗng nhiên nhìn thấy một đôi mắt tròn xoe, gương mặt quái dị người không ra người bất chợt xuất hiện trước mặt cô!

Cô lập tức lùi về sau một bước, thấy khuôn mặt kia vẫn không nhúc nhích. Nó lộ ra nụ cười kỳ dị trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào cô không rời mắt.

Xương mặt hơi nhô ra, đôi mắt tròn xoe, cái miệng vừa dài vừa mảnh, cái mũi nhô cao hẳn lên, trên người mặc áo cưới màu đỏ ngày xưa…

Đây là bức tượng cáo mà cô từng nhìn thấy lúc trước.

Bỗng nhiên, trong lòng Tô Dao Linh có một suy đoán.

Nếu Triệu Tiểu Hồi vẫn còn ở trong làng thì chắc chắn cô ta đang ở một nơi nào đó không ai biết. Nếu tầng hầm của từ đường đặt bức tượng phía sau tấm màn che mà bọn họ nhìn thấy lần trước…

Vậy giờ phút này, thứ được đặt phía sau tấm màn che là cái gì chứ?

**

Răng nanh sắc nhọn cứa qua cánh tay anh ấy, máu tươi toé ra, mùi máu tươi kích thích những bóng đen trong rừng rậm khiến chúng càng điên cuồng hơn.

Thẩm Diệc kéo giãn khoảng cách với bóng đen phía trước, nhưng anh ấy có thể nghe thấy được, các hướng phía sau anh ấy có tiếng thứ gì đó đang lặng lẽ tới gần. Đó là tiếng vang rất nhỏ khi bàn chân giẫm lên bùn đất và lá cây.

Cực kỳ nhiều, hơn nữa chúng không có liêm sỉ, thích đánh hội đồng một mình anh ấy.

Một con bị anh ấy bắt lấy quật ngã thật mạnh trên mặt đất, bị đánh nhiều lần tới mức mất đi năng lực phản kháng, hai con khác bèn nhào lên từ phía sau…

Lúc anh ấy quay về phòng thủ lại có cái bóng khác vọt ra từ trong rừng rậm. Nó cắn mấy con trên mặt đất kia, rồi biến mất ở phía xa với tốc độ cực nhanh.

Đến tận bây giờ anh ấy vẫn không thấy rõ được đối phương là thứ gì.

Vừa giống như linh cẩu cường tráng vừa giống như cáo biến dị, miệng thì phát ra tiếng kêu khủng khiếp như của dã thú, nhưng tiếng kêu này lại hơi giống với tiếng khóc hay tiếng cười của người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play