"Không phải cô dan díu với thằng khác ở bên ngoài, có quan hệ mập mờ gì đó sao? Mới kết hôn vài ngày mà đã không biết xấu hổ như vậy!"

Giọng nói chanh chua của bà Triệu vang lên: "Không có à? Nếu không có gì, vậy tại sao Tiểu Lưu ở đầu làng kia lại múc nước về giúp cô?"

Trần Vân quỳ trên mặt đất, người lạnh đến mức run lẩy bẩy: "Không, không, chỉ là tình cờ gặp trên đường thôi. Anh ấy thấy con không xách được thùng nước nên mới xách một đoạn giúp con…"

Một tiếng bốp vang lên, đòn gánh đánh lên tấm lưng gầy yếu của cô ấy, mỗi một phát đều để lại vết thương sưng tấy.

Triệu Lục Tử đánh xong, thu đòn gánh lại vác ra sau lưng: "Mẹ, con nói cho mẹ nghe, không thể nhẹ nhàng với loại phụ nữ này được, ngoại hình xinh đẹp là cứ không biết thân biết phận thế đấy!"

"Không, em không có…"

Lại là mấy tiếng kêu thảm thiết xen lẫn tiếng vang của đòn gánh đánh vào người.

Bà Triệu cười khẩy, chống nạnh đứng bên cạnh nhìn: "Từ bây giờ đến buổi tối ngày mai, cô đừng nghĩ đến việc ăn cơm uống nước, ngoan ngoãn quỳ ở đây suy ngẫm lại lỗi lầm của mình đi!"

"..."

"Được lắm, cô còn dám đi ra ngoài nói huyên thuyên với người khác. Thế nào, nhà họ Triệu chúng tôi lo ăn lo mặc cho cô, đưa cho nhà cô nhiều tiền sính lễ như vậy, chẳng lẽ như thế vẫn là bạc đãi cô à?"

"Con không nói, là, là các cô ấy nghe được, hỏi có phải con bị đánh hay không, con, con chưa hề nói gì cả…"

"Ngày nào cô cũng ăn mặc như vậy là muốn đi ra ngoài quyến rũ ai hả? Lục Tử, dội chậu nước lạnh lên người cô ta cho mẹ, rửa ráy sạch sẽ thân thể ô uế này của cô ta đi. Vào cửa nhà họ Triệu chúng tôi mà còn dám nói chúng tôi ngược đãi cô ở bên ngoài, nhất định là cô muốn phá hủy danh tiếng của nhà họ Triệu chúng tôi! Tại sao tôi lại có một đứa con dâu như cô chứ, phì!"

"Cô còn sống chính là nỗi nhục làm mất hết thể diện của nhà họ Triệu chúng tôi, tại sao cô không chết đi hả?"

"..."

Trong khoảnh khắc ký khế ước đó, một vài thông tin và ký ức vụn vặt từ sâu thẳm trong linh hồn Trần Vân được truyền qua cho Tô Dao Linh, những ký ức mờ nhạt và đau đớn này nhanh chóng tiêu tan.

Cô lắc đầu, những lời này đúng là lời mà hạng người như bà Triệu có thể nói ra.

Chẳng trách Trần Vân lại lựa chọn thắt cổ.

Trong thôn này còn có bao nhiêu Trần Vân sống không được làm người nữa đây?

Tô Dao Linh đi đến dãy nhà kho bỏ hoang của nhà Trần Bằng, thi thể của Trần Hữu Phát đã được Trần Bằng mang ra đặt ở trong sân, dùng chiếu đắp lên, xương trắng của Trần Hương vẫn còn trong nhà kho, chỉ với thời gian từ buổi sáng đến đêm thì chắc chắn không thể rửa sạch được, nhưng hồn ma của Trần Hương vẫn còn ở đó.

Tô Dao Linh thu thập linh hồn của cô ấy, để cô ấy hoàn toàn thoát khỏi nơi này, đồng thời có được ký ức trước khi chết của cô ấy, Trần Hữu Phát đánh cô ấy tàn nhẫn như thế nào, giam giữ cô ấy và ép cô ấy lấy chồng.

Những ký ức này đều rất đáng sợ, rất đau đớn, cũng rất tuyệt vọng.

[Họ tên: Trần Hương

Chủng loại: Vong linh - Ma tường

Cấp bậc: Cấp D

Năng lực chủ yếu: Ở trong tường, sức mạnh có được sẽ lớn mạnh hơn.

Phó bản thu thập: Cô Dâu Cáo

Số trang: Trang 004.]

Tô Dao Linh cũng đi xem phòng ngủ của nhà chú hai Trần Bằng vốn thuộc về Trương Hoa, đồng thời chính là căn phòng mà lúc trước cô phát hiện chiếc váy hoa. Nơi này vẫn giống như khi cô ở hồi trước, không phát hiện điều gì khác thường.

Hồn ma của Trương Hoa không ở nơi này.

Điều này rất kỳ lạ, nếu so sánh với mấy người khác thì kiểu chết này của Trương Hoa không có gì đặc biệt. Theo lý thì cô ấy cũng là vong linh, chỉ có thể hoạt động quanh khu vực gần nơi mình tử vong.

Nhưng từ lúc Tô Dao Linh bắt đầu bước vào nơi này lại chưa từng gặp được hồn ma của Trương Hoa.

Cô hỏi Trần Vân và Trần Hương một chút, tin tức nhận được rất mơ hồ.

Trong cách nói của họ…

Trương Hoa bị "mang đi" rồi.

Hơn nữa đã bị "nó" mang đi từ rất lâu trước kia. Không những vậy, trong câu nói lặp đi lặp lại như bị thần kinh của Trần Vân còn có một câu…

Đến cuối cùng, người cả làng đều sẽ bị "nó" mang đi hết.

Tô Dao Linh hỏi: "Nó là ai?"

Thông tin mà Trần Vân và Trần Hương phản hồi lại cho cô rất đồng đều…

Dục Vọng. Dục Vọng. Dục Vọng. Dục Vọng. Dục Vọng. Dục Vọng. Dục Vọng. Dục Vọng. Dục Vọng. Dục Vọng. 

Phẫn Nộ. Phẫn Nộ. Phẫn Nộ. Phẫn Nộ. Phẫn Nộ. Phẫn Nộ. Phẫn Nộ. Phẫn Nộ. Phẫn Nộ. 

Giết Chóc. Giết Chóc. Giết Chóc. Giết Chóc. Giết Chóc. Giết Chóc. Giết Chóc. Giết Chóc. Giết Chóc. Giết Chóc. Giết Chóc. Giết Chóc. 

Đố Kỵ. Đố Kỵ. Đố Kỵ. Đố Kỵ. Đố Kỵ. Đố Kỵ. Đố Kỵ. Đố Kỵ. Đố Kỵ. Đố Kỵ. Đố Kỵ. Đố Kỵ. Đố Kỵ. Đố Kỵ. Đố Kỵ. 

Ích Kỷ. Ích Kỷ. Ích Kỷ. Ích Kỷ. Ích Kỷ. Ích Kỷ. Ích Kỷ. Ích Kỷ. Ích Kỷ. Ích Kỷ. Ích Kỷ. Ích Kỷ. Ích Kỷ. Ích Kỷ. Ích Kỷ.

Ác Ý! Ác Ý! Ác Ý! Ác Ý! Ác Ý! Ác Ý! Ác Ý! 

Tử Vong! Tử Vong! Tử Vong! Tử Vong! Tử Vong! Tử Vong!

Toàn bộ một chuỗi ký tự lộn xộn này đều đại diện cho một loại cảm xúc hoặc suy nghĩ nào đó, nhưng chúng không tồn tại dưới dạng một thực thể cụ thể.

Thậm chí còn có một dãy từ khác, chẳng hạn như…

Dân làng! Dân làng! Dân làng! Dân làng! Dân làng! Dân làng! Dân làng! Dân làng! Dân làng! Dân làng! Dân làng! Dân làng! Dân làng! Dân làng! Dân làng! Dân làng! Dân làng! Dân làng! Dân làng! Dân làng! Dân làng!

Đây là từ ngữ duy nhất xuất hiện không phải để thể hiện cảm xúc mà là một đại từ để chỉ một quần thể nào đó.

Nó là "cảm xúc", nó cũng là "dân làng".

Tuy chúng biến thành vật triệu hồi nhưng Tô Dao Linh có thể cảm nhận được, lý trí của chúng không được ổn định như 777, cách biểu đạt cũng rất hỗn loạn, thỉnh thoảng cũng có lúc tỉnh táo nhưng phần lớn thời gian vẫn là vừa hỗn loạn vừa cố chấp.

Cô đi từ đầu làng đến cuối làng như vậy đã lỡ khá nhiều thời gian, Thẩm Diệc vẫn chưa trở về, bên phía Ỷ Thiên Đồ Long không có tin tức gì, ngược lại Tôn Phi Phi lại gửi cho cô một đoạn tin nhắn ngắn.

Tô Dao Linh muốn bấm điện thoại gọi lại cho cô ấy thì phát hiện tín hiệu ở đây cực kỳ kém, điện thoại hoàn toàn không gọi đi được, chắc cũng bởi vì nguyên nhân này nên Tôn Phi Phi mới không gọi điện thoại nói rõ cho cô biết.

Nội dung của đoạn tin ngắn cũng không ngắn lắm, chỉ là nhắc nhở bọn họ phải cẩn thận. Tôn Phi Phi nói mình vừa nghe được chuyện có liên quan đến truyền thuyết cáo từ chỗ của Chu đạo trưởng, nói qua loa một chút về ngôi làng mất tích tập thể ở nơi này vào mấy trăm năm trước cùng với căn nguyên của Hồ tiên.

Tô Dao Linh không hề cảm thấy bất ngờ với tin tức này chút nào, vốn dĩ cô cũng cảm thấy nơi này không được bình thường lắm.

Trước khi mẹ của Trần Vân nổi điên đã từng nói mình nhìn thấy cô dâu cáo trên kiệu hoa, dù thế nào cũng không thể có chuyện bà ta nói như vậy chỉ vì muốn giúp Chu đạo trưởng hay trưởng thôn lan truyền lời đồn được.

Chuyện Trương Hoa chết ở nhà bọn họ đã bị che giấu từ lâu rồi. Xét từ tin tức mà 777 tìm hiểu được lúc trước, mẹ của Trần Vân vẫn đối xử với Trần Vân không tệ, sau khi con gái treo cổ, bà ta còn từng tới tận cửa chất vấn bà Triệu.

Chẳng qua khi ấy bố của Trần Vân đã kéo mẹ cô ấy về, bảo bà ta không được phép gây sự với nhà họ Triệu, nói rằng con gái đã gả ra ngoài rồi thì chính là người của nhà họ Triệu, đó là việc nhà của nhà họ Triệu.

Bà Triệu lại không chiều theo, nằng nặc ăn vạ, còn đến cửa nhà bọn họ mắng ba ngày ba đêm. So với mấy lời ba hoa mà bà Triệu nói về việc Trần Vân vụng trộm với người khác, sau khi bị phát hiện tự thấy xấu hổ, không chịu nổi mà treo cổ, người nhà của Trần Vân càng có lý do để chấp nhận rằng cô ấy bị cáo giết chết.

Có lẽ mẹ của Trần Vân cố ý nói bản thân nhìn thấy cáo vì danh tiếng của con gái mình, nhưng bà ta không có lý do gì để giết chết cả nhà, thậm chí ngay cả còn tự sát.

Cách làm này có vẻ giống oan hồn của Trương Hoa đứng sau màn thao túng tất cả hơn. Tóm lại, chắc chắn là cô ấy chịu ảnh hưởng của nguồn sức mạnh nào đó khiến cho người ta nổi điên.

Mà không phải lúc nào oan hồn cũng có thể giết người điên cuồng bất chấp thời gian.

Nếu như trong khoảng thời gian đó "nó" thực sự đã đến làng, vậy thì mọi thứ sẽ càng trở nên hợp lý hơn.

"Nó" đến rồi, cho nên sức mạnh chiếm được của người chết sẽ được tăng cường, các oan hồn có oán báo oán, có thù báo thù.

Nhưng sự trả thù của Trương Hoa không giống với Trần Vân và Trần Hương.

Sự trả thù của cô ấy khủng bố hơn, mạnh mẽ hơn, điên cuồng hơn, nhưng tương đương, cô ấy cũng trả cái giá lớn hơn rất nhiều.

Là bị "nó" mang đi, hay là hoàn toàn biến mất trên cõi đời này, hoặc cũng có thể là đến một không gian nào đó khủng bố hơn, không ai biết được.

Mà "nó" lại có thể mang "nhiều thứ đó hơn" từ nơi này.

Đây là một vài tin tức phản hồi lại mà Tô Dao Linh đã sàng lọc ra từ trong mớ cảm xúc phức tạp và hỗn loạn này.

Thời gian không còn nhiều lắm, cô nhanh chóng rời khỏi nơi này, lại đi vòng qua cổng làng tiến thẳng đến từ đường cáo.

Ban đêm là thời điểm vạn vật cực kỳ yên tĩnh và ngột ngạt, không có ánh đèn ấm áp, chỉ có ánh trăng lạnh như băng.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía ánh trăng, dường như trên "mặt người" tròn trịa màu trắng mang theo bóng mờ ẩn chứa một thế lực tà ác nào đó ở bên trong từ xa xưa đến tận ngày nay, ánh mắt tà ác luôn nhìn ngắm hành tinh của họ từng giây từng phút bằng một cách nào đó mà mọi người chưa bao giờ phát hiện.

Ánh trăng càng sáng ngời bao nhiêu thì bóng tối bên trong những lùm cây, bụi cây kia càng tăm tối bấy nhiêu.

Tô Dao Linh ra khỏi cổng làng, đi về phía từ đường thông qua con đường nhỏ dựa theo ký ức lúc trước. Trong khu rừng phía xa thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu kỳ quái và âm thanh của cỏ cây hoa lá phát ra.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm, lại nhìn về phía từ đường.

Lúc trước, khi bà Trương đến muốn dẫn người đi, cô còn tưởng rằng bà ta sẽ dẫn bọn họ đến từ đường. Nhưng lúc đi đến nơi này lại không phát hiện bóng dáng hai người kia đâu, thậm chí từ những dấu vết trên đường nhỏ và cỏ cây bên cạnh, cô có thể lờ mờ đoán ra được, từ sau khi cô và Ỷ Thiên Đồ Long tới nơi này vào lúc hoàng hôn thì chưa từng có ai đi qua con đường này.

Hoặc là người tới đây không để lại dấu vết gì, hơn nữa còn không giẫm lên phần đất dễ lưu lại dấu chân, cũng có thể là giẫm lên bụi cỏ ở ven đường không thương tiếc, hoặc vốn dĩ con đường mà bọn họ đi không phải đường này.

Bởi vì chuyện giếng nước và đi vòng một chuyến đến nhà kho nhà họ Trần nên lúc này, thời gian cách lúc Thẩm Diệc và bà Trương rời đi đã qua khá nhiều, Tô Dao Linh mở điện thoại ra thử bấm gọi, nhưng vì không có tín hiệu nên không thể bấm số điện thoại.

Cô cất điện thoại đi, bước tới cửa từ đường.

Cánh cửa này khá thấp, cô chỉ cần đẩy nhẹ một cái đã tự mở ra, tiếng cót két vang lên, hương khói bên trong tỏa ra nghi ngút, mùi của tiền giấy và tro bụi. 777 không hề có động tĩnh gì, cũng không truyền qua một chút tin tức nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play