Ỷ Thiên Đồ Long cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Triệu Tiểu Hồi và bà Trương không có quan hệ gì, có lẽ là bà Trương biết chút gì đó, hơn nữa con gái bà ta đã chết rồi, tinh thần bà ta không được bình thường lắm. Không những vậy, bà ta là một người thích chơi chữ nên thường xuyên nói một vài lời kỳ lạ chẳng ra làm sao.
Không ai có thể phân biệt được những lời bà ta nói là sự thật hay chỉ là nói khùng nói điên.
Nhưng bây giờ, bà ta lại nói mình biết cô dâu đang ở nơi nào. Tuy nhiên, bà Trương lại không muốn dẫn cả đám đi xem thử. Mà với tình hình hiện tại, chưa nói đến việc có thể tìm được cô dâu hay không, có lẽ ai đi ra ngoài theo bà ta chính là đang tự nộp mạng của mình!
Dù vậy, điều cậu ta không ngờ tới chính là trong tình huống phải đưa một người ra nộp mạng như vậy, hai đồng đội duy nhất bên cạnh cậu ta lại mở miệng cùng một lúc.
Thẩm Diệc: "Tôi đi."
Tô Dao Linh: "Có chuyện tốt như này à?"
Trong lúc bọn họ đang không tìm thấy cô dâu đâu thì NPC lại tự tới tận cửa dẫn đường.
Ỷ Thiên Đồ Long: "...?"
Đây là chuyện tốt sao?
Đi theo một một bà lão kỳ lạ có khuôn mặt quái dị ra ngoài, hơn nữa còn là một thân một mình, tại sao hai người lại làm ra vẻ vô cùng mong chờ thế hả!
Đây là thái độ sinh tồn mà một người chơi [Tân Thủ] nên có sao?
Giờ phút này, thậm chí Ỷ Thiên Đồ Long còn cảm thấy may mà bà Trương chỉ bảo một người đi cùng qua đó, bởi nếu không giới hạn số người, hai người họ đều qua đó hết, vậy chắc chắn cậu ta ở lại nơi này một mình hay đi theo ra ngoài cũng không an toàn!
Hiện giờ chỉ có một người được đi ra ngoài, dù người ở lại cùng với cậu ta là Thẩm Diệc hay Tô Dao Linh thì cũng có thể đảm bảo an toàn hơn đôi chút.
Ỷ Thiên Đồ Long chỉ muốn núp sau lưng thôi, không muốn xông lên trước đâu!
Sau đó, cậu ta trông thấy Tô Dao Linh mỉm cười tới gần bà Trương, nói: "Hai người chúng tôi đều muốn đi, bà xem thử xem có thể dẫn hai người theo được không?"
Mặc dù việc này khá nguy hiểm nhưng cô biết chắc chắn Thẩm Diệc sẽ không từ bỏ cơ hội tốt để cày điểm, mà cô cũng sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.
Bà Trương nở nụ cười kỳ dị: "Tôi nói rồi, một người."
"Nó đã nói cho tôi biết rồi, các cô lừa tôi cũng vô ích, uy hiếp tôi cũng vô dụng. Tôi chỉ là một bà già hom hem, chẳng mấy cũng phải chết, nhưng nếu tôi chết rồi thì các cô sẽ không bao giờ biết được cô dâu đang ở đâu."
Giờ phút này, chỉ số thông minh của bà Trương tăng lên vù vù: "Các cô không đi theo tôi cũng không sao cả, dù sao đám cưới sẽ bắt đầu ngay thôi, tất cả mọi người trong làng sẽ đến…"
Bà ta vừa nói vừa lùi về phía sau, ra vẻ phải đi ngay lập tức.
Tô Dao Linh tiện thể nói: "Vậy để cho Thẩm Diệc đi theo bà đi."
Thẩm Diệc hơi bất ngờ, liếc sang Tô Dao Linh. Anh ấy khá bất ngờ vì cô lại không nằng nặc đòi đi theo. Phải biết rằng, mặc dù đằng sau việc này có nguy hiểm, nhưng tất nhiên có thể tìm được nhiều bí mật của thế giới này hơn sẽ nâng cao thành tích phó bản.
Chẳng qua anh ấy cũng không rảnh rỗi đến mức phải đi hỏi cô cặn kẽ.
Thẩm Diệc đi theo bà Trương rồi, Ỷ Thiên Đồ Long thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng Tô Dao Linh là nữ sinh, nhưng cậu ta có thể nhìn ra cô cũng rất mạnh, bất kể là nói lý hay không nói lý thì đồng đội này của cậu ta cũng sẽ không làm người ta thất vọng.
Nhưng không ngờ giây tiếp theo, Tô Dao Linh lại…
"Tôi ra ngoài đi dạo một lát, cậu trông chừng Triệu Lục Tử đi. Tìm sợi dây thừng trói anh ta lại, trông chừng anh ta cho kỹ, có chuyện gì thì gọi điện thoại, gửi tin nhắn cũng được."
Ỷ Thiên Đồ Long: "... Ra, ra ngoài đi dạo á? Đi đâu cơ?"
"Tìm cô dâu đó."
"Hả, nhưng mà cô có biết Triệu Tiểu Hồi ở đâu không?"
Tô Dao Linh đi tới cửa, quay đầu lại nói: "Không biết, nhưng tóm lại là ra ngoài đi dạo, như vậy mới có thể có thu hoạch chứ, không phải sao?"
Nguyên nhân khiến cô không cố chấp đi theo bà Trương rất đơn giản: Cho dù không có bà Trương thì cô cũng biết nên đi đâu để "gặp may".
Ở cái làng này cũng không có nhiều nơi có thể giấu người cho lắm. Các dân làng sợ phiền phức, bọn họ tránh còn không kịp, làm sao có thể giấu người hộ? Mà phòng trống không có ai ở cũng không nhiều lắm, nhà chú hai của Trần Bằng là một, nhưng bọn họ từng ở lại chỗ đó, không phát hiện có gì không đúng.
Nhà kho của nhà Trần Bằng cũng đã đổ sụp từ lâu, càng không thể giấu người được.
Dù sao thì không thể có chuyện Triệu Tiểu Hồi cũng ở trong tường được, đúng không?
Nếu vậy thì chỉ còn lại một nơi có thể có thứ gì đó mà cô chưa phát hiện ra…
Từ đường.
Không hiểu sao vợ của chú hai Trần Bằng đột nhiên nổi điên, giết chết cả nhà rồi tự sát. Mấy ngày gần đây, oan hồn đã chết từ lâu mới bắt đầu trở nên nóng vội, giết người báo thù, còn có người giấy và tượng cáo làm cô cứ cảm thấy quái dị trong từ đường kia, cùng với đó là vẻ điên cuồng về sự tồn tại của "nó" khiến người ta không thể giải thích được trong miệng bà Trương.
Tất nhiên vẫn có người múa gậy vườn hoang giở trò đánh cáo trong làng này, nhưng cô lại cảm thấy chắc chắn có một thế lực siêu nhiên nào đó tồn tại.
Mà có lẽ thế lực này sẽ xuất hiện ngay tức khắc.
Điều kỳ lạ nhất chính là, từ sau khi 777 biến thành người giấy ở lại từ đường đến bây giờ vẫn không có một chút động tĩnh nào. Tuy rằng cô có thể thu thập được tin tức bên phía 777 truyền tới bất cứ lúc nào, bất chấp khoảng cách, nhưng Tô Dao Linh lại không thể thu được một chút tin tức nào.
Không phải không có tin tức có giá trị, mà là hoàn toàn không có tin tức.
Lúc trước cô không suy nghĩ nhiều, bây giờ lại bắt đầu cảm thấy dường như liên lạc giữa cô và 777 đã bị thứ gì đó "ngăn chặn".
Chắc chắn phải là thế lực mạnh mẽ nào đó mới có thể làm được điều này.
Cái từ đường kia chắc chắn không bình thường, mà có lẽ bà Trương đã biết được gì đó. Có lẽ cô thực sự chưa từng gặp "nó" bao giờ, nhưng nghe cách nói của bà ta, dường như bà ta đã từng nói chuyện với "nó", hơn nữa còn nhận được chỉ thị nào đó.
Chắc chắn trò lén đi theo phía sau Thẩm Diệc và bà Trương ra ngoài là không thực tế chút nào, cô có thể nghĩ đến được, chẳng lẽ "nó" hoặc bà Trương không thể nghĩ đến được sao?
Huống chi, Tô Dao Linh cũng không định đi theo. Ngay từ đầu, cô đã chuẩn bị đi thẳng đến từ đường rồi.
Vì vậy, đợi sau khi bọn họ đi xa rồi, Tô Dao Linh mới ra ngoài.
Trên đường rất vắng vẻ, trong làng không có nhà nào dám đốt đèn, nhưng khi Tô Dao Linh đi ngang qua một ngôi nhà của hộ gia đình nào đó ngoài mặt đường, cô lại nhìn thấy một bóng đen ẩn núp sau ô cửa sổ đang cẩn thận nhìn trộm người qua lại trên đường từ "khe hở" vuông vắn của ngôi nhà.
Đợi đến khi Tô Dao Linh đi qua, bóng đen kia lại trốn về chỗ cũ, chỉ loé lên một cái, vô cùng cẩn thận.
Vài phút sau, bóng đen lại xuất hiện bên cạnh cửa sổ lần nữa, vừa sợ hãi vừa tò mò để lộ ra một con mắt từ trong khe hở của cửa sổ. Con mắt đó cũng giống như những con mắt khác trong phòng, bọn chúng nhìn chằm chằm vào màn đêm với ánh trăng sáng rõ khiến người ta sợ hãi của thế giới bên ngoài.
Gió thổi qua lá cây, thổi qua mái, thổi qua ô cửa sổ.
Ánh trăng thu hết tất cả bí mật vào trong mắt, mà gió lại thổi từng đợt tăm tối và sợ hãi đến từng ngóc ngách.
**
Đường trong làng này không dài lắm.
Bà Trương đi đằng trước, Thẩm Diệc chậm rãi đi theo phía sau bà ta, tiếng bước chân một trước một sau của hai người lần lượt vang lên.
Bọn họ đã đi ra khỏi làng, cây cối ven đường càng ngày càng rậm rạp, cỏ dại mọc thành bụi cao đến nửa người, che lấp màu sắc vốn có trên mặt đất, bụi cây đung đưa xào xạc, không biết là gió thổi lay hay thực sự có thứ gì đó chạy qua nơi đó.
Bọn họ vẫn đang đi tiếp về phía trước, không những vậy, hai người đã đi qua ngôi nhà màu trắng thấp bé kia.
Đây không phải con đường mà lúc trước các người chơi tới. Tuy rằng rất gần nhưng lại là một con đường nhỏ, vẫn là đường lên núi, địa thế theo hướng đi lên trên, thỉnh thoảng bên tai lại có tiếng cỏ cây lay động rì rào, ngược lại càng giống như là…
Âm thanh hỗn tạp phát ra khi có thứ gì đó chạy qua.
Phía trước chính là rừng sâu, cây cối che khuất ánh trăng. Bọn họ vừa mới tiến vào rừng rậm, bốn phía bất chợt chìm vào bóng tối, dường như cánh rừng này có một luồng sức mạnh nào đó có thể hấp thụ toàn bộ ánh sáng.
Thẩm Diệc không đi về phía trước nữa.
Bóng dáng của bà Trương càng ngày càng xa, cũng sắp biến mất trong bóng tối, bốn bề vắng lặng, thậm chí ngay cả tiếng gió cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Bỗng nhiên, bóng lưng còng xuống vừa gù vừa quái dị kia dừng lại…
Bà Trương xoay người lại, trong rừng rậm sâu hút tối tăm chỉ có thể trông thấy bóng dáng thấp thoáng của bà ta và cặp mắt tròn xoe kia.
Đúng vậy, cặp mắt đó trở thành sự tồn tại bắt mắt nhất trong bóng tối vô tận này.
"Tại sao không đi nữa?"
Giọng nói khàn khàn của bà Trương cũng truyền đến cách đó không xa, có lẽ do không gian rừng rậm cùng với giọng nói hơi vặn vẹo nên âm thanh này nghe có vẻ vô cùng kỳ quái.
Thẩm Diệc nói: "Dù tiếp tục đi lên trên nữa thì cũng chỉ là ở sâu trong rừng mà thôi, có lẽ Triệu Tiểu Hồi không ở chỗ này đâu."
Âm thanh già nua khàn khàn, vừa kỳ quái vừa vặn vẹo kia nói: "Cậu không tin tôi, tại sao vẫn bằng lòng đi theo tôi đến đây?"
Thẩm Diệc nói: "Vậy tại sao bà lại muốn tôi đến đây."
"Là cậu tự nguyện theo tới đây."
Từ trong lồng ngực bà Trương phát ra một tràng cười không thuộc về bà ta, cũng không giống tiếng cười của con người cho lắm: "Đến rồi, đến rồi."
Lời này của bà ta rất kỳ lạ, không biết là đang nói với thứ nấp trong bóng tối bảo bà ta dẫn người đến đây hay là nói với anh ấy rằng "nó" đến rồi.
Bóng lưng gù của bà Trương chậm rãi lùi về phía sau, hoàn toàn biến mất trong bóng tối.
Cùng lúc đó, giác quan nhạy bén của Thẩm Diệc lập tức cảm nhận được có thứ gì đó đang vờn quanh anh ấy trong bóng tối, giẫm lên đám lá cây rụng mục nát, xuyên qua lùm cây đong đưa quái dị, tiến tới gần anh ấy từng chút một.
Bỗng nhiên, bên trái có thứ gì đó nhào đến!
Tuy rằng anh ấy không nhìn thấy rõ được nhưng có thể dựa vào thính giác và trực giác để né tránh, phản kích.
Bóng đen kia nhào vào khoảng không, thoáng cái đã lẻn đến phía sau thân cây xiêu vẹo ở đằng xa, biến mất dạng.
Thẩm Diệc chạy vài bước về phía trước, lấy đèn pin trong tay ra bật lên, chiếu về phía tập trung nhiều tiếng sột soạt nhất.
Trong phút chốc, mấy cặp mắt tròn xoe tỏa ra ánh vàng lóe sáng trong bóng tối, miệng chảy nước dãi thèm thuồng, cùng với đó là từng tiếng gầm gừ kích động và đáng sợ phát ra từ trong cái miệng đầy lông lá truyền đến tai anh ấy.
Thẩm Diệc lùi về sau một bước, kéo giãn khoảng cách với bọn chúng, chân anh ấy giẫm phải thứ gì đó vừa cứng vừa giòn, cúi đầu nhìn thử, là mấy khúc xương trắng.
Thẩm Diệc lại ngẩng đầu lên…
Không chỉ có thân cây vặn vẹo giống như muốn tạo thành một cái cũi khiến anh ấy không có chỗ trốn mà còn có mấy cái bóng đồng thời nhảy ra từ trong khu rừng kỳ lạ, lao về phía người đang cầm điện thoại là anh ấy!
**
Tô Dao Linh đi một mình trên con đường nhỏ trong thôn.
Núi rừng phía xa truyền đến tiếng vang, xen lẫn trong đó còn có tiếng kêu kỳ quái quen thuộc như có như không, không khác với âm thanh bọn họ nghe được khi tới đây lần trước là bao, không biết là người hay tiếng kêu hỗn loạn của dã thú hoặc cũng có thể là âm thanh bị biến dạng của gió khi thổi qua núi rừng hay hang động phát ra.
Đi đến cổng làng, cô liếc nhìn giếng nước.
Sợi dây thừng vẫn buông thõng xuống giếng như trước, đong đưa kẽo cà kẽo kẹt giống như phải chịu trọng lực cực lớn nào đó.
Có âm thanh chợt lướt qua, tựa như đang vẫy gọi cô đến bên cạnh giếng nhìn thử.
Đi thôi. Đi thôi. Đi thôi. Đi thôi. Đi thôi. Đi thôi. Đi thôi.
Âm thanh này không phải nghe được bằng tai mà đột ngột vang lên trong đầu cô.
Tô Dao Linh dừng bước.
Gió đêm rất lạnh, ánh trăng rất sáng.
Kẽo kẹt kẽo kẹt…
Dây thừng càng lắc lư dữ dội hơn.
Đến xem đi! Đến xem đi! Đến xem đi! Đến xem đi! Đến xem đi! Đến xem đi! Đến xem đi!
Lại đây! Lại đây! Lại đây! Lại đây! Lại đây! Lại đây! Lại đây! Lại đây!
Vốn dĩ Tô Dao Linh chuẩn bị đi ra ngoài làng, kết quả lại đột nhiên xoay người, đổi hướng đi thẳng về phía giếng nước.
Dây thừng kia càng lắc lư dữ dội hơn.
Chẳng mấy chốc, Tô Dao Linh đã đi tới bên cạnh miệng giếng, tầm mắt của cô lướt qua trên thân giếng, chậm rãi nhìn toàn bộ khung cảnh trong giếng…
Nước giếng xao động sóng sánh, ánh sáng không chiếu tới mặt nước nên nhìn không rõ lắm, nước giếng nhẹ nhàng vỗ vào thân giếng phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Tô Dao Linh nhìn một hồi: "..."
Cái giếng: "...."
Tô Dao Linh: "Có trò nào mới tí không?"
Cái giếng: "...?"
Ngay khi cô xoay người lại chuẩn bị rời đi, một cánh tay trắng bệch sưng phù chợt vươn ra từ miệng giếng, nắm thật chặt lấy Tô Dao Linh!
Cái tay đó lạnh như băng nhưng rất có lực, thoắt cái đã kéo cô về phía miệng giếng!
Giờ phút này, nếu là một người chơi bình thường nào đó bị túm lấy bất ngờ không kịp đề phòng thì chỉ có thể chấp nhận bị túm vào bên trong giếng sâu.
Nhưng cô là Tô Dao Linh.
Vì thế, cô dứt khoát xoay người lại, trở tay bắt lấy cái tay kia…
Túm thứ kia ra từ trong giếng.
Đó là một cô gái đầu tóc ướt nhẹp, cơ thể và gương mặt đều bị ngâm nước sưng phù không thể nhìn ra ngũ quan và khuôn mặt ban đầu, làn da xanh tím, đầu lưỡi thè ra, con mắt trợn trừng. Nó cứ thế bị Tô Dao Linh túm lên, một người một ma đối diện nhau.
Ma nữ: "...?"
Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tại sao tôi lại bị túm ra đây?
Dị năng của Tô Dao Linh - Hành Hung.
Điều kiện thiết lập ban đầu khi đánh NPC chính là có thể khiến NPC bị bản thân kiểm soát dễ như trở bàn tay, sau đó có thể đánh rồi.
Bởi vì dị năng của cô quá nghịch thiên nên không liên quan đến sức mạnh của bản thân cô. Tuy rằng sức mạnh và tốc độ của bản thân cô thực sự rất nhanh, bụp một phát, cực nhanh. Thứ kia không hề phòng bị, dù trên cổ còn buộc dây thừng nhưng đã bị cô túm cả người ra khỏi vùng an toàn của mình.
Nhưng Tô Dao Linh không đánh nó.
Tuy không nhìn rõ được ngũ quan của cô gái này nhưng nhìn tuổi cũng biết đây không phải bà Triệu.
Là Trần Vân treo cổ ở trong này.
Ý thức được mình bị người chơi xách ra ngoài, sau khi tỉnh táo lại, lúc này Trần Vân đã hắc hóa, hai mắt trắng dã, hơi nghiêng đầu, gương mặt vẫn đối diện với Tô Dao Linh như trước, hai tay vươn tới định tóm lấy chiếc cổ yếu ớt mảnh khảnh kia của đối phương.
Bộp…
Tô Dao Linh chỉ cần một tay đã bắt được cánh tay của nó.
Trần Vân lập tức há miệng ra, nước giếng chảy ra từ trong khoang miệng đen ngòm. Trong tình huống như vậy, bất kỳ người nào cũng sẽ lựa chọn buông nó ra để bịt tai lại trước tiếng kêu bén nhọn chói tai của ma quỷ.
Nhưng người đối diện nó là Tô Dao Linh.
Vì thế, Tô Dao Linh lại đánh…
Cô tát cái bốp lệch cả miệng của người định ngâm thơ ca hát kia luôn.
Ma nữ đang phấn khởi lại nghe thấy Tô Dao Linh nói: "Vong linh không thể rời khỏi nơi tử vong, nhưng tôi có cách giúp cô rời khỏi ngôi làng này mãi mãi."
Nữ sinh này nở nụ cười mê người, hỏi nó: "Cô có muốn rời khỏi nơi này không?"
Ma nữ ngẩn ngơ, thậm chí quên mất phải tấn công cô.
Ai, ai lại không muốn chứ?
Khi còn sống, nó nằm mơ cũng muốn rời khỏi nơi quái quỷ này, nhưng không ngờ rằng sau khi chết chỉ có thể bị trói chặt trong miệng giếng này mãi mãi.
Tất nhiên nó muốn báo thù, nhưng nó phải ở lại chỗ này, ở lại trong sự đau đớn và tra tấn mãi mãi, bị cái dây thừng này quấn cổ vĩnh viễn.
Nhưng bây giờ, có một người nói với nó rằng nó có thể rời khỏi nơi này.
"Ký khế ước với tôi, chỉ cần tôi sống sót rời khỏi nơi này, cô có thể rời khỏi nơi này."
"Cô có bằng lòng không?"
Bằng lòng! Bằng lòng! Bằng lòng! Bằng lòng!
Mau cho tôi ký đi! Cho tôi ký đi! Cho tôi ký đi! Cho tôi ký đi! Cho tôi ký đi! Cho tôi ký đi! Cho tôi ký đi! Cho tôi ký đi! Cho tôi ký đi! Cho tôi ký đi! Cho tôi ký đi! Cho tôi ký đi! Cho tôi ký đi! Cho tôi ký đi! Cho tôi ký đi! Cho tôi ký đi! Cho tôi ký đi! Cho tôi ký đi!
Âm thanh lặp đi lặp lại như bị thần kinh kia lại vang lên.
Tô Dao Linh: "..."
Sự nhiệt tình của ma nữ vượt quá tưởng tượng của cô rồi.
Về cơ bản, ký khế ước trong [Cuốn Sách Điên Cuồng] là phải đánh người kia tới mất máu mới được, nhưng làm như vậy không phải vì xác suất thành công của kiểu ký khế ước này rất cao, mà bởi vì trong tình trạng người kia đang cận kề với cái chết, không thể phản kháng được, nếu muốn sống sót thì chỉ có thể lựa chọn phục tùng.
Như trường hợp của 777, nó không bị đánh đến sắp chết cũng như chủ động chấp nhận khế ước của [Cuốn Sách Điên Cuồng].
Nếu có thể thuyết phục bằng lời thì tại sao cô phải ra tay với nó chứ?
Một luồng sáng trắng chợt hiện lên, quyển sách màu trắng bạc chậm rãi lật đến trang thứ ba.
[Họ tên: Trần Vân
Chủng loại: Vong linh - Ma giếng
Cấp bậc: Cấp D
Năng lực chủ yếu: Ở những nơi có giếng hoặc có nước, ma giếng có thể phát huy năng lực của bản thân trong thời gian nhanh nhất, dụ dỗ sai khiến những sinh mệnh có giá trị tinh thần yếu khác tới gần miệng giếng hoặc nguồn nước, sau đó kéo vào trong đó cho chết đuối.
Phó bản thu thập: Cô Dâu Cáo
Số trang: Trang 003.]
Ngay lúc Tô Dao Linh giải quyết xong vấn đề ở cổng làng, chuẩn bị đi tiếp đến từ đường xem thử thì Cuốn Sách Điên Cuồng truyền đến một tin nhắn…
Giúp cô ấy! Giúp cô ấy! Giúp cô ấy! Giúp cô ấy! Giúp cô ấy! Giúp cô ấy! Giúp cô ấy! Giúp cô ấy! Giúp cô ấy! Giúp cô ấy! Giúp cô ấy!
Vừa nhìn đã biết cách nói chuyện kiểu này là của Trần Vân.
Khi còn bé, Trần Hương và cô ấy rất thân thiết với nhau. Trần Vân vẫn luôn coi cô ấy là em gái ruột của mình, quan hệ máu mủ của hai nhà cũng gần, nhưng cô ấy không ngờ rằng Trần Hương lại nối gót theo mình, cũng chết thảm thiết ở trong cái làng này.
Đêm nay, sức mạnh của đám quỷ oán đột nhiên trở nên mạnh mẽ, có thể giết chết hung thủ đã hại chết bọn họ vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại và "suy nghĩ" của nhau.
Bởi vậy nên Trần Vân biết, Trần Hương chết ở nhà kho luôn muốn thoát khỏi ngôi làng này.
Vì vậy, cô ấy mới phải cầu xin Tô Dao Linh.
Dẫn em ấy đi! Dẫn em ấy đi! Dẫn em ấy đi! Dẫn em ấy đi! Dẫn em ấy đi! Dẫn em ấy đi! Dẫn em ấy đi! Dẫn em ấy đi! Dẫn em ấy đi! Dẫn em ấy đi! Dẫn em ấy đi! Dẫn em ấy đi! Dẫn em ấy đi! Dẫn em ấy đi! Dẫn em ấy đi! Dẫn em ấy đi!